Hướng Noãn sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng nên vội trốn vào nhà vệ sinh
nghịch nhà nhỏ, mở một cái đóng một cái, liên tục nghe Lâm Sơ Yến nói
thích cô.
Cô nghe đến nỗi nở gan nở ruột, lòng xuân phơi phới.
Mẫn Ly Ly rất lo lắng, sợ cô điên rồi.
Rốt cuộc, cô chơi nhà nhỏ đến khi hết pin mới chịu đi ngủ.
Nằm ở trên giường còn rất vui vẻ đến nỗi mất ngủ, một lúc lâu sau mới ngủ
được, hôm sau cô thức dậy, dưới mắt là quầng thâm đen sì, giống hệt như
bị người ta đánh vậy.
Hướng Noãn trang điểm đơn giản, che kín vành mắt thâm đen.
Cô vừa che khuyết điểm vừa quay sang nói với Mẫn Ly Ly đang đánh răng: “Ly Ly, lát nữa tan học cậu đi siêu thị à?”
Lâm Sơ Yến nhận được hai cuộc điện thoại, đều không phải là của Hướng Noãn gọi tới.
Một cuộc gọi từ Trần Ứng Hổ, anh Hổ bày tỏ tình cảm nhớ nhung sâu sắc với
Lâm Sơ Yến, mặc dù hai người chia tay nhau chưa đầy 24 tiếng đồng hồ.
Một cuộc điện thoại khác từ Lãng Quên, Lãng Quên nói anh ta lên tàu hỏa vào trưa nay, đến Nam Sơn.
Lâm Sơ Yến liên tục trải qua hai lần thất vọng, cúi đầu lấy điện thoại di động gửi tin nhắn.
Nói thật, anh cũng không phải rất có lòng tin đối với chỉ số thông minh của cô nàng ngốc nghếch kia.
Sau khi cất điện thoại di động, anh thay quần áo ra khỏi cửa.
Hôm nay Hướng Noãn chỉ có một tiết học, đó là Kinh tế vi mô, sau giờ học cô và Mẫn Ly Ly vừa đi vừa bàn bạc xem cơm trưa ăn cái gì. Đi đến chỗ cửa
ra vào, cô liếc nhìn lần lượt từng cây hòe thì thấy có người đang đứng.
Mặt trắng nhỏ, tóc bổ luống, chân dài, không phải Lâm Sơ Yến thì là ai?
Tựa như thần giao cách cảm vậy, Lâm Sơ Yến cũng thấy được cô trong biển người.
Hai người nhìn nhau, tim Hướng Noãn cũng đập nhanh hơn, cô đi về phía anh, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hôm nay Lâm Sơ Yến mặc áo khoác màu trắng, quần jean xanh nhạt, đi giày
trắng, ăn mặc vừa đơn giản lại tràn ngập khí chất. Tùy tiện đứng đấy
cũng tạo thành phong cảnh khiến người đi đường liên tục liếc mắt nhìn.
Hướng Noãn đi đến trước mặt anh, hỏi: “Sao anh lại đến đây?” Cô không dám
nhìn vào ánh mắt của anh mà nhìn thẳng, trong lúc lơ đãng tầm mắt rơi
vào cổ áo anh.
Cô thấy cổ áo anh hơi rộng mở, lộ ra một chút đường cong của xương quai xanh.
Thật đẹp.
Lâm Sơ Yến cúi đầu quan sát vẻ mặt của cô, vô cùng nghe lời mà giơ tay lên, đầu ngón tay trắng nõn cầm lấy dây khóa kéo cổ áo, kéo xuống phía dưới
một chút.
Hướng Noãn: -_-#
Có ý gì, làm như cô là kẻ háo sắc vậy…
Anh thấy sắc mặt cô không tốt, liền cầm dây khóa kéo hỏi: “Còn muốn xuống nữa không?” Vừa nói vừa giả vờ tiếp tục kéo.
Sau đó cô nghe được tiếng cười của anh: “Bên trong là áo len, em nghĩ gì vậy?”
Hướng Noãn đỏ mặt.
“Tớ nói này…” Mẫn Ly Ly đột nhiên lên tiếng, “Mặc dù tớ rất muốn giả chết
nhưng vẫn phải nhắc nhở một chút, bên cạnh hai người vẫn còn một con
người to lớn là tớ đây…”
Ánh mắt Lâm Sơ Yến đảo sang nhìn cô ấy một cái, hỏi: “Em định một mực đứng ở đây sao?”
“Không không không, hai người cứ tiếp tục, tớ đi tìm xe Tiểu Hoàng của tớ đây, bye bye.” Vừa nói vừa khoác ba lô chạy đến chỗ dừng xe, chen chúc giữa
một đống người.
“Đi thôi.” Lâm Sơ Yến cầm lấy ba lô Hướng Noãn khoác lên vai mình. Thật ra
thì không nặng, tuy nhiên chuyện này giống như thói quen của anh vậy.
Lúc này Hướng Noãn nhìn thấy anh thì sợ hãi, cô lúng túng đút tay vào túi
áo, cúi đầu đi bên cạnh anh giống như một con chim nhỏ.
Đi chưa được bao xa, Lâm Sơ Yến hỏi: “Có thích ngôi nhà không?”
“Thích lắm.” Hướng Noãn cúi đầu đáp, ngừng một chút mới nói tiếp: “Có điều hơi đáng tiếc, trong nhà không có đèn sáng, nếu không sẽ còn đẹp hơn nữa.”
Lâm Sơ Yến dừng bước, híp mắt nhìn cô.
Có thể thấy cũng chỉ là mái tóc đen nhánh.
Lúc này, Mẫn Ly Ly đạp xe Tiểu Hoàng đi ngang qua, xe Tiểu Hoàng bị cô ấy
đạp xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Mẫn Ly Ly không sợ hãi chút nào, lúc ngang qua Hướng Noãn còn hỏi cô:
“Hướng Noãn, cậu còn đi siêu thị nữa không?”
“Không đi.”
“Vậy tớ mua pin giúp cậu nhé.”
Hướng Noãn: “…”
Mẫn Ly Ly: “Không cần cảm ơn!”
Cũng không muốn cảm ơn cậu đâu…
Hướng Noãn cảm giác số mình thật khổ, khó khăn lắm mới giả vờ một lần, chưa đầy một giây đã bị vạch trần. =.=
Lâm Sơ Yến cười ra tiếng.
Hướng Noãn bị tiếng cười vui vẻ êm tai của anh làm cho xấu hổ.
“Em mua pin làm gì?” Anh biết mà còn hỏi.
Hướng Noãn rất xấu hổ, bây giờ trong đầu cô chỉ muốn chạy trốn, vì vậy cô cúi đầu bước nhanh hơn.