Tiểu Thất đi không lo nhìn đường, vừa vào cửa lớn đã đụng phải người, đầu bị đụng tới đau nhức, vừa định ngước lên xin lỗi thì nhận ra hình dáng quen thuộc.
“Tiêu Cảnh Thụy, anh cố ý hả!”
Tiêu Cảnh Thụy nhíu mày, “Chính em ngốc đụng vào anh mà còn trách anh là sao?”
“Hừ!”
Tiểu Thất nhanh chân đi lên phía trước.
“Em không phải đang tham dự khóa huấn luyện của Phong Hoa sao, sao lại có thời gian về nhà vậy?” Cảnh Thụy nhanh chóng dí theo.
“Hôm nay được nghỉ có được không!”
Cảnh Thụy hoàn toàn không tin!
Bởi vì cô cô đã từng nói NALA và Phong Hoa là đối thủ cạnh tranh của nhau, cho nên đối với Phong Hoa anh đã tìm hiểu khá nhiều, khách sạn đó của Phong Hoa chuyên dùng để đào tạo người mới, một khi khóa huấn luyện bắt đầu cho đến khi kết thúc, không một ai có thể rời khỏi khách sạn.
Cảnh Thụy nhìn mặt Tiểu Thất đầy buồn phiền, “Em không phải là bị rớt đó chứ?”
“Xui xui xui, Tiêu Cảnh Thụy, anh không thể coi trọng em gái của anh được một chút hả? Có tài năng thiên phú như em đây sao có thể vừa vào vòng 1 đã rớt được! Em có ý tốt về đây thăm mọi người mà anh không hoan nghênh em hả!”
“Không phải vậy, chỉ là cảm thấy hơi lạ thôi!”
Hai người cùng nhau vào thang máy đi lên chung cư, Cảnh Thụy chỉnh lại cổ áo và cà vạt, đưa chìa khóa lên mở cửa phòng.
Cảnh tượng khi vừa mở cửa phòng làm hai ngươi ngẩn cả người ra.
Ở giữa cái sảnh to như vậy, Tiêu Lăng và Tô Tố ngồi trên ghế sôpha, Tôn Nguyên quỳ dưới chân của hai người, mặt của Tiêu Lăng và Tô Tố đều có vẻ rất bất đắc dĩ.
Nghe được tiếng mở cửa, Tiêu Lăng nhìn thấy Cảnh Thụy và Tiểu Thất cùng nhau trở về, nhanh chóng đi đến đỡ Tôn Nguyên đứng dậy!
“Bọn trẻ trở về rồi, ngươi như vậy không sợ bị chê cười hay sao, mau đứng dậy đi!”
Tôn Nguyên nhất quyết không đứng dậy, nhìn về phía Tô Tố bằng ánh mắt cầu xin, “Chị dâu, chắc chị biết Tiểu Hi đi đâu mà phải không? Cô ấy là bạn tốt nhất của chị, đi không nói lời nào, cũng không nói với ai mình đi đâu, nhưng chắc là đã sớm nói cho chị biết, em cầu xin chị, chị nói cho em biết rốt cuộc cô ấy đang ở đâu được không......”
Tô Tố bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, “Tôn Nguyên, chị cũng rất muốn tìm Tiểu Hi nhưng thật sự là chị cũng không biết Tiểu Hi đang ở đâu, hay em thử về quê của cô ấy xem thử đi?”
“Em đã đi qua rồi, cô ấy không có về nhà của nhạc phụ nhạc mẫu, những nơi mà cô ấy có thể tới em cũng đã đi hết rồi, vẫn không tìm được cô ấy! Em biết em sai rồi, em biết em đã ủy khuất cô ấy suốt 15 năm qua, nhưng em cũng không còn cách nào khác a, một bên là người mà em yêu, một bên là mẹ ruột đang bệnh nặng của em, em đứng ở giữa cũng khó chịu lắm a. Em không chỉ một lần cố gắng làm lành cho họ, nhưng mà vẫn không được……em cũng rất mệt mỏi a.”
Nói thật, Tô Tố không hề đồng tình với Tôn Nguyên.
Nếu biết trước sẽ hối hận, tại sao lúc trước còn phải đi.
Nhất là 15 năm nay, Tiểu Hi đã chịu không ít ủy khuất, cũng may có đứa con Hòa Bình này, nếu không cô ấy cũng không chịu đựng được tới bây giờ. Vậy mà lần này đến cả Hòa Bình cũng không cần, khẳng định Tiểu Hi phải chịu nỗi đau rất lớn cho nên mới bỏ đi như vậy.
Cảnh Thụy và Tiểu Thất đang đứng ở cửa phòng, đi vào cũng không phải mà đi ra cũng không phải.
Hai người cứ ngơ ngác đứng ở ngay cửa.
Tiêu Lăng tranh thủ vẫy tay ra hiệu với họ, hai người nhanh chóng đi ngang phòng khách quay về phòng của mình.
Trường hợp trưởng bối đang như vậy, hậu bối như họ vẫn nên tránh đi thì hơn.
......
Tô Tố bị Tôn Nguyên ép tới không còn cách nào, bất đắc dĩ nói, “Tôn Nguyên, như vậy không phải rất tốt hay sao, em nói em bị kẹp giữa Tiểu Hi và mẹ em rất mệt mỏi, vậy bây giờ Tiểu Hi không làm khó em nữa, em có thể làm một người con hiếu thảo, cũng không còn ai cãi nhau với em nữa...... Như vậy không phải rất tốt hay sao? Chị tin bây giờ mẹ em đang cảm thấy rất vui, Tiểu Hi đi rồi, cái gai trong lòng bà ấy cũng không còn nữa...... Vừa hay hai người cũng không có kết hôn với nhau, em lại vừa mới hơn 40 tuổi, độ tuổi đẹp nhất của đàn ông, với một người như em muốn tìm phụ nữ như thế nào mà không được, nếu Tiểu Hi đã buông tay thì em nên tôn trọng quyết định của cô ấy đi.”
“Chị dâu……”
“Em đừng đến đây cầu xin chị nữa, em thử nghĩ đi Tôn Nguyên, Tiểu Hi ngay cả Hòa Bình cũng không cần thì có đến đây nói cho chị biết cô ấy đi đâu hay không?”
Tôn Nguyên chán nản ngồi bệt trên mặt đất.
Một người đàn ông hơn 40 tuổi, đã gần 50 tuổi mà ngồi khóc như một đứa con nít.
Tiêu Lăng nhìn có chút không nỡ, mà cũng rất giận, “Kết quả này không phải do cậu tạo thành hay sao, cậu với An Tiểu Hi sống với nhau đã 15 năm, không lẽ còn phải để tôi nói với cậu nguyên tắc làm người của cô ấy? Cái phụ nữ cần chính là cảm giác an toàn, cậu thì hay rồi, lúc trước thề non hẹn biển mạnh miệng như vậy, cuối cùng không cho người ta một danh phận rõ ràng suốt 15 năm, không danh không phận sinh con cho cậu, ở trước mặt giới truyền thông cũng không dám thừa nhận mình có bạn trai, có con! Còn có một người đàn bà lúc nào cũng muốn chia rẽ hai người, chuyện này sao người phụ nữ có thể chịu được, vậy mà cậu không an ủi cô ấy, còn cãi nhau với cô ấy, kết cuộc như vậy cậu còn có thể trách ai được!”
Tôn Nguyên gào khóc nức nở.
“……Bây giờ mới hối hận, có tác dụng gì không! Trái tim của người ta đã bị cậu làm cho tan nát rồi, công việc cũng không cần, con cũng không cần, mẹ của mình cũng không cần, bây giờ chỉ còn một mình cô đơn, toàn bộ kết cuộc này đều cho cậu tạo ra!”
“Em sai rồi……em biết em sai rồi, em không thể không có cô ấy, không thể......”
Tôn Nguyên thật sự đã rất hối hận!
Sau khi Tiểu Hi rời đi Tôn Nguyên mới biết mình yêu cô ấy nhiều như thế nào, cũng biết rõ tâm ý của mẹ anh ấy! Người mẹ “bệnh nặng liệt giường” của anh, sau khi Tiểu Hi vừa rời đi liền khỏe mạnh trở lại, lập tức xuất viện.
Ngay khi biết tin Tiểu Hi rời đi, vẻ mặt hớn hở tươi rói nói với anh ấy, “Mẹ nói a, tiện nhân đó cuối cùng cũng chịu đi rồi! Vừa hay! Ha! Ta đã không ưa nó từ lâu rồi, Tôn Nguyên mẹ nói với con a, con có nhớ Triệu Tịnh kia không. Nó vừa mới ly hôn, lại không có con, mẹ sớm đã nói hai đứa mới là trời sinh một đôi! Con kết hôn với Triệu Tịnh luôn đi, nó lại không có con, sẽ không ngại Hòa Bình của chúng ta đâu. Vả lại Triệu Tịnh là một đứa rất hiếu thảo, rất môn đăng hộ đối với nhà chúng ta!”
Môn đăng hộ đối! Môn đăng hộ đối!
Anh ấy ghét cay ghét đắng 4 chữ này!
Anh thật không thể tin được mẹ anh lại giả bệnh như vậy!
Sau khi mọi chuyện rõ ràng, cuối cùng anh cũng nhìn thấu được mọi việc! Trước đây anh không tin Tiểu Hi luôn miệng nói mẹ mình là một người đàn bà cay độc, nhưng bây giờ mọi chuyện đã bày ra trước mắt, anh không thể không tin được nữa.
“Mẹ, cả đời này con chỉ có một người vợ là Tiểu Hi, nếu cô ấy không quay lại…….vậy mẹ…..cứ xem như không có đứa con này!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT