“Nếu như bố cũng hận ông ta,vậy thì…hơn hai mươi năm nay bố có thực hiện bất kỳ hành động nào không!”
Tô Nhiễm cười khổ cực, “Đương nhiên có!”
Bố của ông ấy là một người biến thái! những chuyện kinh doanh của Tôi gia,cũng toàn là những việc kinh doanh đáng khinh!
Cho nên, trước kia ông ấy bị ép buộc đưa về Tô gia cưới, ông ấy đã quyết tâm, không cần biết là vì bản thân hay là vì bất kỳ điều gì khác…ông đều nhất định bằng mọi cách hủy hoại Tiêu gia !
Hơn hai mươi năm qua, vì có thân phận thuận lợi, cho nên ông phát hiện ở Tô gia có một vài việc chưa ai biết được.
“Bố…phát hiện ra điều gì rồi?”
Tiêu Nhiễm không nói, “Tô Tố, những việc này con đừng nhúng tay vào, quá nguy hiểm! Còn nữa, con yên tâm, bố nhất định sẽ trông chừng Bạch Linh,nhất định sẽ không để nó có bất kỳ hành động nào có thể gây tổn hại tới con.”
“Con muốn biết!” Tô Tố kiên quyết!
Tô Nhiễm ở điểm này cũng rất kiên quyết,ông tới ngồi bên cạnh Tô Tố,đưa tay nắm lấy tay cô,ngữ trọng tâm trường nói, “Tố Tố, việc này…Bố nhất định không thể để con tham gia vào được! Con chỉ cần biết là bố đều muốn tốt cho con.”
“Thế còn bố thì sao?”
Tô Tố thấy lo lắng dần, “Nếu như Tô lão đầu phát hiện bố đối phó với ông ấy,có khi nào…”
“Không thể!” Tô Nhiễm liên tiếp an ủi Tô Tố, “Ta cho con biết, đối với người khác ông ấy nhất định sẽ bụng dạ ác độc,nhưng đối với ta và mẹ con,ông ấy nhất định sẽ toàn tâm toàn lực! Mà,bây giờ trên thế giới này ta là người thân duy nhất của ông ấy,kể cả ông ấy có biết ta đối với ông ấy không có lợi,cùng lắm cũng chỉ giam ta lại thôi,không làm ta đâu.Nhưng nếu là con thì sẽ không như vậy đâu, nếu như ông ấy biết con đối phó với ông ấy, ông ấy nhất định sẽ dùng hết sức mình để hại chết con mất! Giống như lần này cũng vậy…Bạch Linh và con không hợp ông biết điều đó từ lâu, ông cũng con là cháu gái,nhưng Bạch Linh bắt cóc con lần này,ông lại chỉ bắt phạt Bạch Linh quỳ ở từ đường,con có biết ngụ ý của việc này là gì không?”
Đương nhiên là cô biết!
Hàm ý là bây giờ cô ở trong mắt của Tô lão đầu chỉ còn là một bước cờ bỏ đi!
Còn Tô lão đầu phạt Bạch Linh không phải là vì do cô ta hại cô! mà do thống hận Bạch Linh đã đắc tội với Lãnh Mạc và Tiêu Lăng!
Tô Tố bắt đầu cười hoài nghi!
Cô đột nhiên nghĩ tới một vấn đề,quay đầu về phía Tiêu Nhiễm hỏi, “Sao ông biết tôi là con gái của ông, lại còn biết được tôi đang ở thành phố a nữa?”
Tô Nhiễm không muốn bầu không khí quá cứng ngắc, thuận thế chuyển đổi vấn đề,ông nhìn Tiêu Lăng,ánh mắt không che giấu được nỗi khâm phục.
“Việc này cần phải cảm ơn Tiêu Lăng, là Tiêu Lăng nói cho ta biết!”
Nấc…
“Tiêu Lăng, vì sao anh lại biết?”
Tiêu Lăng cười thành tiếng, ôm lấy eo của Tô Tố, nhìn cô cười, “Trước kia hai tên bắt cóc em Hầu Tử và Ngưu Ca, bọn chúng không phải có nói là phía bên trên sẽ có người tới tiếp ứng em hay sao? Sau khi Hầu Tử và Ngưu Ca chết,anh có lấy điện thoại của bọn chúng xem,lợi dụng máy hoán đổi giọng nói chuyện với bề trên của chúng,lừa những người ấy xuất hiện. Kẻ cầm đầu là ai thì em cũng biết rồi đó!”
“Ai?”
“Lưu Tư Minh!” Ánh mắt Tiêu Lăng lóe lên sự lạnh lùng, “Bọn anh đã bố trí xong thiên la địa võng, vốn định bắt Bạch Linh,kết quả Bạch Linh lại không xuất hiện,cho nên bọn anh bắt Lưu Tư Mình lại.Lưu Tư Minh là tim của Bạch Linh,bọn anh bắt hắn tra tấn nghiêm trọng, lúc đó hắn mới chịu nói với anh,em là cháu gái nhà Tô gia!”
Tiêu Nhiễm sầu não che mặt !
Ở nhà cũ,Bạch Linh và bố ông đều biết Tô Tố là con gái ông,chỉ duy nhất có một mình ông bị che giấu tận cùng !
Tô Tố trầm hẳn xuống !
Tiêu Lăng nhìn sắc mặt của ông ấy không tốt lắm, nhanh chóng chuyển đổi chủ đề, “Lần này cũng được tính là trong họa có phúc,để cho em có thể tìm được bố đẻ của mình, nhưng tiếc rằng bố vợ không không thể ở lại lâu ở thành phố a…”
Tô Tố định thần lại!
Cô vội vàng nhìn về phía Tô Nhiễm, “Bố còn định đi đâu?”
Tô Nhiễm cười khắc khổ xoa đầu cô, “Tố Tố, lần này bố nói bố muốn ra khỏi nhà bình tâm chút, bố từ Kinh Thành bay tới mỹ, lại từ mỹ bay tới Đức, lần này bay đi lung tung nhiều lần như vậy,mãi cuối cùng mới có thể cắt đuôi những kẻ bám theo bố,sau đó bố mới dám tới thành phố a! Bố không thể tái phạm một lần nữa lỗi lầm đó, cho nên, bố không thể mạo hiểm, càng không thể để bị ông phát hiện. Cho nên…Bố chỉ vì muốn được gặp con một lần,ngày mai sẽ đi luôn!”
“Sao nhanh vậy?”
Tô Tố có chút không đồng ý !
Không dễ gì biết được mình có bố ruột,vẫn chưa kịp nói câu gì,đột nhiên ông lại phải đi rồi!
Tiêu Nhiễm cũng rất không muốn thế!
Nhưng ông vì sự an toàn của Tô Tố,chỉ có thể đi trước!
Ông đưa tay ôm Tô Tố, “ vốn dĩ bố vẫn đang lo không biết là con sống không được tốt,nhưng nhìn thấy bên cạnh con có Tiêu Lăng,bố yên tâm hơn rồi!Hai mươi năm nay…bố không chưa có làm tròn trách nhiệm của người bố một lần nào!bố thật sự xin lỗi con…”
Tô Tố mím chặt môi,cô dựa lên vai của Tô Nhiễm,nghe tiếng nhịp tim ông đập,cô cảm thấy an tâm hơn.
Trước kia cô từng trách bố của mình.
Nhưng bây giờ,biết được tất cả sự tình,tất cắt nhưng hận thù của cô đều biến mất!
Thật ra so với cô,nỗi đau mà bố phải chịu còn sâu hơn gấp nhiều lần!
Với mất đi hai người mẹ!
Còn bố …Ông không những chỉ mất đi hai người phụ nữ ông yêu thương,còn mất đi cả hai người con gái ruột nữa!
Mà tất cả những việc này lại còn do bố của bố cô gây ra,nỗi đau khổ và tổn thương trong tim ông, sợ rằng chỉ có bản thân ông mới biết được là bao nhiêu!
“Vốn dĩ…định đưa Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất tới thăm ông ngoại…”
Tiêu Nhiễm cẩn thận tránh vết thương của cô ấy,nhẹ nhàng vỗ lưng, “Yên tâm đi,sau này chắc chắn sẽ có cơ hội!”
“Vâng!”
“Tố Tố…”
“Vâng?”
“Con…Sáng mai dành chút thời gian…đưa bố đi thắp hương cho mẹ con nhé.”
“…Vâng!”
Tiêu Lăng nhìn hai bố con cô,trong mắt thấy thật ấm áp.
Vào thời điểm này,
Tiêu Nhiễm cùng vừa vặn ngẩng đầu nhìn lại.
Hai người đàn ông nhìn nhau cười, ánh nhìn trong mắt chỉ có người cùng ý mới hiểu cảm xúc của nhau lúc này.
……
Đợi cảm xúc của tất cả mọi người đều hồi phục bình tĩnh lại như cũ,Tô Nhiễm mới bắt đầu pha trà cho hai người.
Ánh mắt Tô Tố không có rời khỏi người ông chút nào.
Tô Nhiễm mặc một chiếc áo choàng thêu màu trắng,yên tĩnh ngồi đó pha trà,từng động tác của ông đều rất ấm áp,thanh nhã! Cả một không gian giống như một bức vẽ vậy, làm cho người ta cảm thấy rất vừa mắt.
Tô Tố cuối cùng cũng hiểu được!
Vì sao mà hai người mẹ ruột của cô lại yêu ông đến vậy rồi!
Cô phải chấp nhận một điều là,bố cô là một người đàn ông có sức lôi cuốn!
Mặc dù đã năm mươi tuổi rồi,Nhưng tính khí trên người vẫn rất phiên nhiên,càng đáng nói,so với những tên tiểu tử mao đầu hai mươi mấy tuổi, mùi vị chín chắn nhiều hơn hẳn! không hề nói khoa trương, nếu như đi ở trên đường, chắc chắn sẽ có rất nhiều nhưng cô nương hai mươi tuổi muốn được ôm ấp trong lòng.