Tô Tố nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Tiêu Lăng, đương nhiên không nói ra được chữ “không”.

Suy nghĩ kỹ, gần đây biểu hiện của Tiêu Lăng phải gọi là hoàn hảo, mỗi ngày dù đi làm có bận đến đâu, đến giờ ăn cơm tối thì sẽ về nhà ăn, bây giờ bọn họ đang sống ở nhà tổ (nhà Tiêu lão), Tiêu Lăng và lão gia quan hệ rất tốt, lúc đầu lão gia thấy Tiêu Lăng trở về đúng giờ, mắt mở to đến hết cỡ, sau đó dần dần cũng quen.

Tô Tố làm sao không cảm thấy sự thay đổi của Tiêu Lăng chứ.

Mỗi ngày anh cũng dành nhiều thời gian lớn để ở bên con và cô, thậm chí, tháng trước cô hầu như sống trong đoàn làm phim, 2 con là do Tiêu Lăng toàn quyền phụ trách, phụ trách này là bao gồm lo cho con ăn uống, quần áo, đi lại, chỗ ở; đưa đón con đi học, mỗi ngày còn dành thời gian chỉ bài cho con, Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ đều là 2 đứa trẻ thông minh, tri thức của trường mẫu giáo thông thường hai đứa căn bản không cần học, não của hai đứa cũng đủ lớn, mỗi ngày cũng sẽ hỏi những câu hỏi kỳ lạ, nhiều lúc Tiêu Lăng cũng không giải đáp được, lên mạng tìm các loại tài liệu.

Tất cả những thứ này cô đều nghe từ miệng của Tiểu Thất.

Còn có 1 hiện tượng nữa.

Rõ ràng Cảnh Thuỵ không hề bài xích Tiêu Lăng, tuy vẫn chưa mở miệng kêu cha, nhưng mỗi ngày lúc đối diện với Tiêu Lăng tâm trạng đều rất tốt.

Dưới tình huống này, đương nhiên Tô Tố không thể nào từ chối yêu cầu của Tiêu Lăng.

Cô gật đầu nhẹ, “Được, vậy anh tự xem rồi an bài.” Nói chung chỉ cần không lộ cho truyền thông biết thì không có vấn đề gì.



Lúc tới nhà, ông nội đang nghiêm túc coi tin tức, thấy Tô Tố và Tiêu Lăng về, vẫy tay với 2 người, “Hai đứa qua đây tí.”

Hai người nhìn nhau, đi đến trước mặt ông nội.

“Sao vậy ông nội?”

Ông chỉ tivi đang phát tin tức, “Chuyện của Mạc gia làm to quá, hôm nay đã lên tivi rồi. Cấp trên đã ra lệnh, để đội chuyên điều tra bắt đầu điều tra chuyện này, lần này Mạc lão đầu nhất định khó trốn thoát, tập đoàn Mạc thị nhất định bị tổn thất, cho nên hai con gần đây làm chuyện gì cũng khiêm tốn tí, nếu không bọn người Mạc gia chó gấp cũng sẽ nhảy ra khỏi tường, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.”

“Ông nội yên tâm, chuyện cần an bài con đã an bài rồi.”

Ông nội không hơi đâu trừng mắt nhìn anh, “Ông đoán là sau chuyện này người của Mạc gia đã hiểu rõ, nhất định biết được chuyện này là do con đâm sau lưng, con ngàn vạn lần đừng khinh địch, lạc đà ốm chết cũng lớn hơn ngựa, mặc dù chuyện này hơi nghiêm trọng, nhưng chỉ liên quan đến 1 mình Mạc lão đầu, mấy năm nay ông phòng bị tất cả mọi người, đem quyền lớn nắm trong tay, chuyện này xảy ra 1 cái, ông ta sẽ là người gặp nạn đầu tiên, Mạc Đào và Mạc Tầm ngược lại không chịu được tội danh này, đến lúc Mạc lão đầu xuống đài rồi, chắc chắn Mạc Tầm sẽ lên đài, đến lúc đó nhất định trả thù con.”

Tiêu Lăng không chút quan tâm nói, “Nếu thật như vậy, Mạc Tầm còn phải cảm ơn con đã giúp giúp cậu ta thượng vị.”

“Tiểu tử thối nhà mày còn dám nói, không nói với ông 1 lời đã dám xuống tay với Mạc gia… tiểu tử, ông thấy là mày thiếu đánh phải không.”

Ông nội cầm cây gậy lên làm tư thế như chuẩn bị đánh Tiêu Lăng, quay lại thấy ánh mặt sợ hãi của hai đứa trẻ, ông lập tức thu nét mặt hung dữ lại, cười nhân từ với hai đứa trẻ, “Cảnh Thuỵ, Tiểu Thất, ông đang đùa với ba của tụi con thôi.”

Tốc độ lật mặt còn hơn lật sách.

Chuyện cười, ông không muốn trong mắt hai đứa trẻ mình là người hung dữ.

Miệng Cảnh Thuỵ khẽ giật, quay mặt qua chỗ khác.

Tiểu Thất nghiêng đầu cười haha, “Ông cố, con với anh cái gì cũng không thấy.”

Ông ái ngại cười cười, lúc nhìn Tiêu Lăng lại quay lại khuôn mặt hung dữ, chỉ là lần này thấp giọng hơn rất nhiều, “Tiểu tử thối, mày đừng xem thường Mạc gia, quan hệ của Mạc gia rất phức tạp, muốn làm khó thì phải làm khó cho đến chết, để họ không thể nào sống lại, nếu không sau này sẽ chịu thiệt rất nhiều, có biết không”

Tô Tố ói máu.

Cô còn nghĩ ông không ủng hộ cách đối phó Mạc gia của Tiêu Lăng, ai ngờ … ông nội kêu Tiêu Lăng làm khó cho đến chết.

Tô Tố điên cuồng lau mồ hôi.

Tiêu Lăng hiểu ông nội hơn Tô Tố nhiều, nghe ông nói vậy cũng không bất ngờ, sắc mặt nghiêm túc, “Ông nội yên tâm, con sẽ.”

Tô Tố, “...”

Ông lười nhìn Tiêu Lăng, xua tay với anh, “Nhanh chóng biến đi, nhìn thấy là phiền.”



Hai người lên lầu.

Tiêu Lăng tìm ra 1 hộp dụng cụ trong nhà kho trên lầu, cầm hộp quay về phòng.

Tô Tố đưa thùng trong lòng cho Tiêu Lăng, Tiêu Lăng để thùng trên bàn uống trà, anh nhìn sâu Tô Tố đang ngồi đối diện, “Em chuẩn bị xong chưa?”

Tô Tố hít sâu 1 hơi, “Nạy mở đi.”

Lúc nãy trên đường đi cô đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.

Tiêu Lăng gật đầu, lấy dụng cụ từ hộp dụng cụ ra, cái thùng đã chôn dưới đất 10 mấy năm, bề mặt đã bị rỉ sét, thép cũng mỏng hơn, thực ra rất dễ dàng nạy mở.

“Ba ta---”

Thùng được mở ra, Tiêu Lăng thấy sắc mặt Tô Tố căng thẳng, đưa tay mở thùng để trước mặt cô.

Tô Tố nhìn vật được để trong thùng.

Trong thùng chứa đầy mấy chục tấm hình, toàn là hình mẹ chụp chung với cô, từ lúc mới sinh cho đến lúc 2-3 tuổi, mỗi 1 giai đoạn đều có, tấm nào cũng là hình chụp chung với mẹ, tấm nào cũng được bao nhựa, nên không bị hư hại gì, người phụ nữ trong hình rất trẻ, nhìn vào chỉ cỡ 20 tuổi hơn, cực kì xinh đẹp, như tiên nữ từ tiên cảnh bước ra vậy. Khí chất của cô rất ấm áp, nhìn vào khiến người khác rất dễ chịu.

Tròng mắt của Tô Tố dần dần đỏ lên.

Bởi vì dù chỉ là hình chụp, cô cũng có thể cảm nhận được người phụ nữ trong hình yêu cô thế nào. Tô Tố biết tình yêu của người phụ nữ này có thể không dành cho cô, mà dành cho chủ nhân của thân thể này, nhưng cô không để ý chuyện đó. Bây giờ cô chính là Tô Tố, Tô Tố chính là cô, nếu cô đã kế thừa thân thể này, sẽ yêu những gì cô ấy yêu, ghét những gì cô ấy ghét.

Con của cô ấy chính là con của cô, mẹ của cô ấy chính là mẹ của cô.

Dưới đáy những bức hình là giấy tờ bất động sản màu đỏ, và có 1 phong thư đựng văn kiện.

Tô Tố ngạc nhiên.

Tiêu Lăng cổ vũ cô, “Mở ra xem xem.”

Ngón tay Tô Tố run rẩy, mở phong thư ra, trong phong thư có mấy tờ thư giấy, trên thư đầy chữ được viết bằng bút lông kim, vì thư giấy bị chôn dưới đất thời gian dài, nên giấy bị ố vàng.

Tiêu Lăng nhìn lướt qua những chữ viết trên đó, chân thành khen 1 tiếng, “Chữ của mẹ em thật đẹp.”

Chữ trên thư giấy đẹp đẽ cứng rắn, mạnh mẽ như cây thông, Tiêu Lăng cũng là người học viết chữ bằng bút lông từ nhỏ, người ta nói nét chữ nếp người, nhìn nét chữ anh có thể cảm thấy mẹ của Tô Tố là người phụ nữ có tính cách rất kiên cường.

Tô Tố mím môi, cẩn thận cầm thư giấy trên tay, chú tâm đọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play