Mạc lão đầu nín nhịn đến nỗi đỏ ửng mặt, ngậm một miệng máu hận chưa phun được ra. Tiêu Lăng, thằng lỏi này đúng là quá đáng quá mà, còn dám làm cho Mạc gia đoạn tử tuyệt tôn.

Lão gia nghe thấy vậy lập tức quát mắng, “Tiểu tử thối, mày còn dám nói năng thế nữa, vì một đứa con gái xa lạ mà định kết thù với người thân hữu hả, trong mắt mày còn người ông này không?”

Tiêu Lăng và lão gia phối hợp khá ăn ý, lông mày anh vừa nhướn lên, quay sang nới với lão gia, “Ông ơi, chuyện của con với Tô Tố, ông đồng ý cũng được không đồng ý cũng không sao, nói chung chuyện này đã là tất lẽ rồi, nếu ông chấp nhận cô ấy, sau này con sẽ thường xuyên đưa cô ấy qua thăm ông, còn nếu ông không thể chấp nhận, nhìn thấy chúng con mà chán ghét, thì sau chúng con cũng không về nữa.”

“Thằng nhóc khốn này, đến ông mà mày cũng không cần nữa.”

Tiêu Lăng mấm môi sắc mặt lãnh nhiên, rõ ràng là đã mặc nhận.

Lão gia bạo nộ, ông với lấy ba toong chỉ mặt Tiêu Lăng, “Cái thằng nhóc khốn này, tâm can mày để cho chó tha rồi hay sao, đúng là nuôi ong tay áo, xem hôm nay tao không đánh chết mày.”

Lão Trần nhanh chóng ôm lấy lão gia, hét lên, “Thiếu gia mau đi đi, lão gia bệnh tim, cậu muốn tức chết ông ấy hay sao?

Tiêu Lăng do dự ít phút, nhìn lão gia vẻ lo lắng, lại quay nhìn người nhà họ Mạc, anh liền quay lưng đi luôn.

“Lão Trần, ông bỏ ta ra, bỏ ra, tôi phải đánh chết thằng nhóc khốn đó.”

“Lão gia, người đừng tức giận, thiếu gia 5 năm nay cũng chẳng về nhà mấy lần, người cứ thế này cậu ấy lại cắt đứt luôn đi lại với nhà tổ thì sao ạ, người chỉ có một đứa cháu trai này thôi, không thể làm như vậy được…..”

Mạc lão đầu và vợ chồng Mạc Đào thấy thế, tim cũng nguội lạnh đi.

Họ còn đang mong đợi Tiêu lão gia có thể chế ngự được Tiêu Lăng, nhưng Tiêu Lăng lại khăng khăng chỉ nghe theo bản thân mình, thậm chí ông nội nói cũng không nghe, còn buông lời sau này sẽ không quay về nữa, rõ là đã hạ quyết tâm.

Mạc phu nhân và Mạc Đào nhìn nhau, lại lau đi nước mắt, “Vậy Oanh Oanh nhà mình phải làm sao đây…..”

Mạc lão gia mặt lạnh băng, nếp nhăn ở đuôi mắt ông như kẹp chết được ruồi.

“Lão Mạc à, ông cũng thấy đấy, tiểu tử thối ấy còn thái độ vậy với tôi, chuyện này tôi thật sự hết cách, nhưng ông yên tâm, nếu nó quả thật đến với người phụ nữ đó, tôi sẽ coi như không có thằng cháu này.”

Mạc lão đầu trong tâm bức xúc, nếu như Tiêu Lăng không lấy Oanh Oanh, Tiêu lão có đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu Lăng cũng chẳng để làm gì.

Mục đích hôm nay họ đến là muốn ép Tiêu Lăng đồng ý lấy Oanh Oanh.

Bây giờ xem ra, đã là chuyện không tưởng.

Mạc lão đầu cáo từ Tiêu lão gia ra về, "Chúng tôi về trước đây."

"Được được được, mọi người khuyên Oanh Oanh thay tôi, nó là một cô gái tốt, đừng quá bi lụy vì thằng cháu hỗn đán nhà tôi."

Sau khi tiễn người nhà Mạc, sắc mặt tức giận của lão gia đã bay biến hết.

"Ông ơi."

Lão gia khó chịu lườm thằng cháu một cái, "Tiểu tử thối, nói năng tuyệt tình như thế làm gì?"

Tiêu Lăng cầm ô cho ông, nghe vậy lạnh lùng hẵng giọng, "Lần trước con dạy dỗ tên Mạc Tầm, cũng đã cảnh cáo hắn rồi, hắn còn một lần nữa rình rập Tô Tố, con nhất định không tha cho hắn. Ông ơi, ông còn diễn khổ như thế làm gì, cùng lắm là chuyện lật ván bài ngửa giữa hai nhà, người nhà họ Mạc quá bỉ ổi vô liêm sỷ, không ngờ còn định làm những chuyện giết người diệt khẩu, con tuyệt đối không muốn qua lại với họ."

Lão gia vừa đi vừa nói, "Cho dù có lật bài ngửa cũng phải nghiên cứu kế sách, con vẫn non lắm, mặc dù lão Mạc đã về hưu, nhưng bên ngoài vẫn có đầy rẫy mối quan hệ phức tạp, con muốn động đến lão là trực tiếp kinh động đến Đế Đô, hơn nữa gốc rễ của Mạc gia đã ăn sâu vào thành phố này, thế lực lại vô cùng vững mạnh, nếu một chọi một với nhà họ thật, có thắng chúng ta cũng là thảm thắng, cuối cùng cũng bị lột một lớp da thôi. Nếu đã vậy, diễn màn kịch mà chặn lại được bao chuyện, có gì mà không tốt."

Tiêu Lăng đi cùng lão gia đến trước tiền sảnh biệt thự, tiện tay đưa ô cho người hầu, anh nói giọng trầm trầm, "Họ biết nhờ vả ông cũng không được ích gì rồi, nhưng chắc chắn sẽ không cam tâm như vậy. Mạc Oanh Oanh là đứa cháu yêu quý của cả nhà, bọn họ sẽ không bỏ cuộc đâu."

Lão gia ngồi lên sofa, nghe vậy khẽ nói, "Thế ông mới nói con còn hơi non nớt, tạm thời giữ cho họ bình tĩnh không phải để họ tiếp tục đến làm khó chúng ta, con nhân thời gian này nhanh chóng tìm bằng chứng phạm tội của nhà họ, nếu bên đó có bắt tay làm hòa thì coi như không có chuyện gì, còn nếu muốn đối đầu với chúng ta, chúng ta cũng phải có sự chuẩn bị. Mạc lão đầu này, cả đời cũng chẳng trong sạch gì, con bắt đầu từ ông ta, nghìn vạn không được kinh động đến ai khác."

"Ông nội yên tâm, con biết."

"Còn nữa.....theo như họ thấy thì ông bây giờ là con đường cụt cho họ rồi, ông lo họ sẽ ra tay với Tô Tố và hai đứa trẻ, bên phía đó con cũng phải thật cẩn trọng, cho người canh gác 24/24, nhất vạn đừng để xảy ra chuyện gì."

Tiêu Lăng mặt biến sắc, "Con biết rồi."

Anh ở lại nhà tổ ăn bữa trưa, lúc quay về mưa đã nhỏ đi nhiều, lúc anh đến khá vội vàng nên bắt taxi tới, lúc về thì do lão gia sai người chở anh về. Trên đường về, Tiêu Lăng điện cho Lãnh Mạc, "Lãnh Mạc, trong tay có người không, điều cho tao mấy đứa."

Lãnh Mạc là kẻ sống vào ban đêm, nên giờ vẫn chưa tỉnh ngủ, tay anh ta ôm Trương Hân, Trương Hân ngủ say sưa, nghe tiếng điện thoại liền khó chịu cau mày. Lãnh Mạc xoa xoa lên vai cô vỗ về, rồi anh ta để vai trần, nhẹ nhàng xuống giường. tiến ra ngoài nghe điện, "Có người, định làm gì?"

"Giúp tao nhắm vào mấy người."

"Ai?"

"Toàn bộ người nhà họ Mạc."

Lãnh Mạc hơi cau mày, “Mày muốn thịt bọn họ?”

“Là bọn họ tự muốn chết, mày tìm người cho họ vào tầm ngắm, mỗi ngày bọn họ gặp ai, làm gì đều kêu người báo lại cho tao.”

“Ờ”

“Vất vả mày rồi Lãnh Mạc, đúng rồi, chuyện lần trước tao bảo mày cử người bảo vệ người của tao, mày cũng phải làm cho chắc vào.”

Lần trước Tiêu Lăng điện cho Lãnh Mạc, nhờ anh bảo vệ Trương Hân và Trương Việt.

Lãnh Mạc mở cửa phòng liếc nhìn Trương Hân đang lăn lộn khó ngủ, cau mày. Tiêu Lăng không quen Trương Hân là chắc chắn, nhưng Tiêu Lăng không thể vô cớ cho người bảo vệ Trương Hân và Trương Việt, lẽ nào có người muốn hại họ.

Lãnh Mạc mặt vô cảm nắm chặt lấy điện thoại, xem ra anh nên tìm thời gian gặp Tiêu Lăng nói chuyện, hỏi xem có phải Tiêu lăng biết chuyện gì đó.

Cắt điện thoại, Lãnh Mạc quay lại phòng.

Trương Hân đã bị làm ồn, cô dụi mắt tỉnh giấc, cô có tính khí khá khó chịu khi ngái ngủ, ai làm phiền giấc ngủ của cô, cô tuyệt đối không để họ dễ chịu, với Lãnh Mạc cũng vậy. Trương Hân trèo xuống khỏi giường, kêu lên, “Sáng sớm ra đã ồn muốn chết, phiền quá đi.”

Lãnh Mạc nhìn mớ tóc xù như tổ quạ của cô, khóe môi giật giật, anh giơ tay đưa cho cô điện thoại.

“Làm gì?”

Lãnh Mạc chỉ chỉ thời gian trên đó, “Không phải là sáng sớm đâu, một giờ chiều rồi.”

Trương Hân ngáp dài, gãi gãi mớ tóc tinh mù, “Một giờ chiều thì sao nào, hôm nay không có việc gì, chẳng nhẽ không được ngủ nướng à, ban nãy ai điện cho anh đấy?”

“Một người anh em.”

Trương Hân bĩu môi, không hỏi tiếp.

Cô mặc chiếc váy ngủ bằng ren khá gợi cảm, trên cổ còn toàn vết hôn, Lãnh Mạc nhìn những vết hôn đậm màu ấy, ánh mắt đăm chiêu.

“Anh định làm gì.” Trương Hân ôm gối phòng bị, “Em sắp phải ra ngoài bây giờ đấy.”

Lãnh Mạc cau mày lại, “Chuyện của Tô Tố, em đừng điều tra nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play