Tịch Y cảm giác như cơ thể mình lâng lâng, đầu óc có chút mờ mịt. Song, cảm nhận được người bên cạnh đang nói chuyện với mình, nhưng cô lại chẳng thể nghe rõ người đó nói cái gì.

Theo bản năng lại gần một chút, lại gần một chút nữa...

Hàn Tử Đằng vừa quay qua thì đã thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô tiến tới. Anh cả kinh ngả người ra đằng sau, giọng nói có chút hỗn loạn,"N...Này..."

Tịch Y cảm thấy người trước mặt đang né tránh mình. Cô nhíu mày tiến sát hơn. Cô tiến sát bao nhiêu anh lại ngả người ra bấy nhiêu. Tới khi không ngả ra đằng sau được nữa, hai tay anh mới chống xuống đất để giữ thăng bằng thì người con gái trước mặt lại cứ thế ngang nhiên dựa cả người lên ngực anh.

Cô tiến sát tới tai anh, "phù" một cái khiến toàn thân anh như bị điện giật,"Nói gì đó? Nói to lên đi!!"

Giọng nói mềm mại thực sự trái ngược với cá tính lạnh lùng của cô. Tai anh đỏ ửng lên, cố gắng chống cả người mình và người cô bằng một tay, tay kia nắm vai cô khẽ đẩy một cái,"C..Cậu đứng lên trước đã."

Tịch Y như con dakko* vậy, đẩy thế nào cũng không chịu buông ra, anh đành phải nhẹ giọng khuyên nhủ cô,"Ngồi thế này nóng lắm, ngoan, đứng dậy trước có được không?"

*Dakko: Con búp bê bám được trên cơ thể người.

Tịch Y như không nghe thấy lời anh nói, một tay cô đưa lên vỗ vỗ mặt anh, một tay lần mò dưới áo anh, sờ cơ bụng rắn chắc.

Hàn Tử Đằng sửng sốt. Anh không ngờ cô lại dám làm chuyện này ở đây. Anh đưa tay bắt lấy cái tay nhỏ nhắn như rắn nước đang không ngừng chọc chọc ở bụng mình, giọng có chút khàn khàn,"Đừng động."

Như bất mãn trước hành động của anh, cô rút tay mình ra, vòng cả hai tay qua cổ anh, thanh âm nũng nịu ngọt ngào,"Ôm."

Cô khẽ cắn một cái vào cổ anh, đến khi nó thành một dấu hồng hồng mới chịu buông. Sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên, liếm liếm như đang thưởng thức một món ăn ngon.

Anh thực sự đã không còn đủ lí trí để chống lại những hành động này của cô. Một tay ôm lưng, một tay vòng qua chân cô bế cả người nhẹ như lông chim lên tay. Muốn giở trò thì cũng không thể quang minh chính đại làm ngay ở nơi đông người thế này được.

Mọi người đều đang tận hưởng thú vui của mình nên nhất thời không ai để ý đến hai người họ. Nhưng Hạ Đình và Lâm Triết Hạo đứng sau gốc cây thì nhìn thấy hết. Cô ấy còn ranh ma cầm điện thoại lên chụp vài tấm.

"Làm vậy không hay đâu.", Dù giọng nói đầy vẻ trách cứ nhưng lại chẳng thể tìm được một chút dấu vết không vui nào trên gương mặt trắng nõn của chàng trai.

Hạ Đình cười cười gật đầu.

Hàn Tử Đằng bế cô vào bên trong, do dự một lát rồi bế cô vào phòng của cô và Thích Tâm Tâm.

Vừa đặt người xuống, chưa kịp thở một hơi đã bị người trong lòng đẩy ngã xuống nệm. Cô leo lên ngồi trên bụng anh. Ánh mắt nóng rực như đang thưởng thức con mồi của mình.

Anh có chút sợ hãi, định đứng dậy nhưng không hiểu cô gái nhỏ này lấy đâu ra mà lắm sức lực đến vậy, cô đè anh xuống, khóa hai tay anh lên trên đỉnh đầu, chỉ một tay đã cố định được cả hai tay anh.

Vốn dĩ anh có thể phản kháng nhưng cô lại dùng tay còn lại trêu đùa trên người anh khiến hai tay hai chân anh đều mềm nhũn, không thể chống lại cô.

Tịch Y khẽ cười một tiếng, dùng răng vén áo anh lên đến tận ngực, từ từ hôn xuống tuyến nhân ngư* gợi cảm của anh.

*Tuyến nhân ngư: là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V (thường thì chỉ có người có cơ bụng mới có)

"Đừng...ư...", Anh đỏ mặt, vội vàng lấy chút sức lực còn sót lại vùng lên đẩy được bàn tay đang nắm chặt cổ tay anh ra.

"Tịch Y, dừng..."

Đôi môi anh đào mạnh mẽ áp chặt lên môi anh, cô gái nhỏ mặt hây hây đỏ vì rượu, bàn tay vẫn trêu đùa bên trong áo anh, răng môi quấn quýt. Cô dùng lưỡi đẩy hàm răng anh ra, tiến sâu vào càn quét khoang miệng. Môi lưỡi giao nhau, giờ đây anh đã chẳng thể nói được gì nữa.

Dục vọng truyền xuống bên dưới khiến anh mạnh mẽ kêu lên một tiếng, bàn tay to lớn luồn qua mái tóc ngắn của cô, ấn sâu hơn để có thể cảm giác rõ ràng hơi thở của cô.

Ngay lúc nụ hôn của anh trượt xuống xương quai xanh tinh xảo của Tịch Y, cô gái trong lòng lại bất giác ngửa người ra đằng sau, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Hàn Tử Đằng vội vàng buông cô ra, anh bất đắc dĩ không biết nên khóc hay nên cười. Cô châm lửa xong cuối cùng lại rút quân, để mặc anh chịu dành vò. Tiểu yêu tinh này sao lại tinh quái như thế chứ?

Tịch Y ngủ rất an ổn, tuy hai má của cô vẫn đỏ nhưng đã chịu nằm yên không nhúc nhích. Anh thở dài đắp chăn cho cô, chỉnh sửa lại đầu tóc quần áo của hai người rồi mới đi ra ngoài.

Anh cần dập lửa gấp.

Nói gì thì nói cũng đang trong độ tuổi thiếu niên hừng hực nhất. Bị ôn hương nhuyễn ngọc trong người trêu đùa là đã sớm có cảm giác rồi. Huống chi...huống chi lại là người con gái mình thích.

Tiệc tan đã là mười một rưỡi đêm, ngọn lửa đã tắt hết, chỉ còn lại vài tia sáng lấp lánh trong đống củi còn lóe lên.

Nhậm Minh say khướt được bạn cùng phòng đưa về, nằm xuống một phát liền ngáy như sấm, không hề thay quần áo gì cả.

Hàn Tử Đằng nhíu mày. Anh mắc bệnh sạch sẽ nhẹ cho nên không muốn ở trong phòng với mấy tên sâu rượu này. Quá bẩn, lại còn dính dính, rất khó chịu.

Thế nên sau khi tắm xong, anh liền ra đằng sau sân hóng gió.

Ngô Hành Khởi không biết từ đâu đến, đi tới lạnh lùng nhìn anh.

Hàn Tử Đằng đưa tay lên "Hi" một tiếng rồi thôi. Anh có thể cảm nhận được cậu bạn này không thích mình, anh cũng không muốn tạo quan hệ thân thích.

Ngô Hành Khởi lạnh mặt. Đột nhiên lời định nói lại nuốt vào trong bụng. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào dấu vết hồng hồng ở trên cổ anh.

"Cổ cậu..."

Hàn Tử Đằng nghe thế thì đưa tay sờ sờ cổ theo phản xạ, sau đó lấy điện thoại trong túi ra soi thì mới biết có dấu vết. Nghĩ nghĩ...thì ra là do tiểu yêu tinh kia làm ra, khóe môi không nhịn được mà khẽ nhếch lên.

"Mèo cắn."

"Mèo?", Đùa nhau à? Mèo ở đâu ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play