Doãn Bình lúc nãy đến giờ được ăn bơ nhiều đến mức cổ như sắp nghẹn. Lại còn nghe câu chồng tương lai của Evil nữa khiến cậu nhóc rùng mình.

- Ông anh đáng sợ này là anh rể tương lai của mình ư? Thật không thể tin được!

Doãn Bình run run nói. Nghe thấy thế, Dị Hiên bực mình gắt lên:

- Ông anh cái đầu cậu ấy! Anh ấy chưa già đến mức cậu goi là ông anh đâu!

Nghe Dị Hiên lên giọng mà Doãn Bình chẳng tỏ thái độ gì. Đáp lại chỉ là một câu ngáp ngắn ngáp dài cực kì thờ ơ:

- Mới gặp lần đầu mà đã dữ như sư tử rồi. Thế nào lớn lên cũng ống chề cho mà coi!

- Cái gì?

Dị Hiên như bị thêm dầu vào lửa, ngày càng rừng rực lên. Hừ! Cái tên này sao lúc nào cũng muốn làm người khác bực mình thế nhỉ?

Nó không chịu nổi nữa, chạy đuổi theo Doãn Bình hòng xử cho cậu nhóc một trận ra trò.

Thấy sư tử đuổi theo mình, Doãn Bình hốt hoảng phóng lẹ. Đã thế rồi còn cố chọc tức nó :

- Má ơi! Sư tử cái xổng chuồng kìa!

- Còn dám nói?

Dị Hiên rừng rực lửa. Con bé giận đến đỉnh điểm rồi. Huhu! Bộ dạng đáng yêu bình thường đâu mất rồi!?

Chỉ trong vài giây, cả hai đứa không thấy đâu nữa. Đúng là, chạy nhanh thật!

- Hừ! Xem ra em đã sai khi nói hai đứa đó sẽ là bạn tốt của nhau nhỉ?

Tôi lắc đầu ngao ngán thở dài với Evil, Evil cũng đồng cảm với suy nghĩ của tôi. Sau đó tôi kéo vali của tôi và Dị Hiên vào nhà.

- Hai đứa ấy còn nhỏ, cãi vã là chuyện bình thường mà!

Mẹ tôi cười rồi bước tới xách giùm tôi vali của Dị Hiên vào nhà.

Sau nhà tôi là một khu vườn lớn, chắc hai đứa ấy chạy vào trong đó làm loạn rồi.

Tôi thở dài đi vào nhà. Bao nhiêu tháng không trở về rồi, ngôi nhà vẫn xinh xắn và quen thuộc như ngày nào. Tôi chạy lại bộ tràng kỉ rồi ngồi phịch xuống:

- Aha! Êm quá đi!

Tôi nhún nhún trên ghế mà không quan tâm đến bộ dạng của Evil. Anh ấy đứng nhìn tôi mà tặc lưỡi:

- Em đang mặc váy đấy! Thấy cả màu trắng kia kìa!

Tôi nghe thế, hốt hoảng ngồi nghiêm chỉnh lại, hai tay ôm chặt lấy gấu váy.

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tôi mà Evil không nhịn nổi cười, đi từ từ tới chỗ tôi.

- Haizzz! Cũng may bạn trai em là anh! Chứ nếu là người khác chắc em không sống sót nổi đâu!

Tôi ngượng đỏ chín cả mặt. Tôi có thể hiểu cái ý nghĩa đen tối bên cạnh câu nói của Evil:

- Đầu óc đen tối quá đi!

Tôi đỏ mặt lấy gối kê lưng gần đó ném về phía Evil. Khốn khổ thế nào lại chỉ có hai chiếc gối trên ghế. Evil tránh hai chiếc gối ấy dễ như ăn cơm bữa, ảnh thừa dịp này xông tới chỗ tôi, khiến tôi mất đà mà ngã nằm xuống ghế.

- Còn dám trêu tức anh?

Hức! Lại là khuôn mặt đáng sợ này. Lại còn bị Evil khóa chặt hai tay nữa chứ, bây giờ thoát không nổi mà nằm yên đây cũng không xong.

- Này! Mẹ em thấy đấy!

Tôi cố đổi đề tài. Tôi thấy khâm phục những đôi tình nhân quá! Sao họ có thể...một cách đơn giản thế nhỉ? Còn tôi chỉ mới thế này thôi tim cũng đã đập cho gần liệt rồi.

- Mặt em đỏ quá đấy!

Evik cười gian xảo, sau đó nhảy ra khỏi người tôi.

- Đỏ lắm sao?

Tôi lấy hai tay sờ sờ hai làn má đang nóng dần lên.

- Ừ! Đỏ lắm! - Sau đó Evil tiến tới chỗ tôi tặng cho tôi một nụ hôn nhẹ, - Như thế mới là Thạch Linh đáng yêu của anh chứ!

Evil cười với tôi. Tim tôi đập lại nhanh hơn nữa rồi.

- Tống Mạc Dương à! Cháu muốn ở phòng riêng hay phòng chung với Bình Bình?

Mẹ tôi vừa cất dọn đồ đạc của Dị Hiên vào phòng tôi xong thì ra ngoài hỏi Evil. Suy nghĩ một hồi, Evil trả lời:

- Cháu thích ở riêng!

Tôi nói thêm:

- Như vậy có buồn không?

- Không hề! Chỉ là 7 tiếng buổi đêm thôi mà!

- Thì cũng là 7 tiếng em không được gặp anh rồi!

Tôi phùng mang trợn má nhìn Evil. Thấy thế, môi Evil nhếch lên, búng cho tôi một cái đau điếng vào trán:

- Ngốc! Chẳng phải lúc đó em cũng ngủ sao?

Tôi hết nói nổi luôn.

Tôi chỉ biết ôm lấy trán nhìn Evil đi vào phòng.

Theo thứ tự thì phòng của Evil trong cùng, sau đó là đến phòng tôi và Dị Hiên, cuối cùng là phòng của Doãn Bình và cầu thang.

Tôi liếc nhìn đồng hồ:

- Chậc! Đã trưa vậy rồi sao!

Tôi lẩm bẩm, rồi chạy xuống bếp.

---------------

Ở khu vườn sau nhà. Sau gần 1 tiếng chơi mèo đuổi chuột, cả hai đứa bắt đầu kiệt sức.

- Hừ! Chân ngắn mà cũng dzọt lẹ nhỉ?

Doãn Bình tựa vào gốc cây cổ thụ lâu năm nhất vừa thở vừa nói. Dị Hiên thì càng bực mình, cức thế nào lại kiệt sức vào lúc này, đến cả nói cũng không ra hơi nói gì đến cho tên này một trận.

Nó ngồi phịch xuống một bồn cây to, hai tay ôm bụng thở.

Một chai nước được ném vào người nó một cách chính xác. Nó nhanh tay bắt lấy.

- Uống đi! Lúc nãy đến giờ mất nhiều nước lắm rồi đấy.

Doãn Bình vừa uống vừa nói với nó. Nó khẽ cảm ơn rồi mở nắp chai, một ngụm hết gần nửa chai.

- Uống gì mà như lợn!

Doãn Bình lấy tay quẹt qua miệng lau những giọt nước dính lại quanh miệng. Sau đó lại cất giọng giễu cợt.

- Cậu không thể thôi đi được hả?

Dị Hiên bực mình nheo mày nhìn Doãn Bình.

- Chậc! Cậu đúng là đồ không thích đùa mà!

- Đương nhiên rồi! Có ai thích người khác nói xấu mình đâu!

- Đây là đùa chứ không phải nói xấu!

-...

Không biết nói thêm gì luôn.

Tu thêm vài ngụm nữa, Doãn Bình lại gần Dị Hiên, ngồi xuống bồn cây bên cạnh hỏi:

- Ngoài người thân thì cậu ôm bạn trai nào chưa?

- Chưa! Cậu là người đầu tiên!

Nhắc đến chuyện đó, Dị Hiên lại bực mình không chịu nổi. Nó cầm chai nước bóp chặt, chai nước biến dạng ngay lập tức chỉ trong vòng vài giây dưới tay nó.

- Tớ cũng thế đấy! Cậu là người đầu tiên! - Doãn Bình nói.

Sau đó cậu bắt đầu kể:

- Tớ có nhiều con gái theo lắm, nhưng tớ chưa bị ai làm đổ cả...

- Thì sao?

- Cậu là người đầu tiên làm đổ tớ!

- Hể!

Đó...Đó không phải là nói đùa đúng không? Phải! Là nói thật! Cái khuôn mặt nghiêm túc thế kia không thể là nói đùa được.

- Tại sao?

Dị Hiên dè chừng, lùi ra xa, cách xa Doãn Bình càng xa càng tốt.

- Tại sao ư? Vì cậu rất thú vị. Khác hẳn với những bạn gái khác.

Nghe thấy thế, Dị Hiên lại tò mò, tiến tới gần Doãn Bình hỏi:

- Khác chỗ nào?

- Dữ như sư tử Hà Đông!

- Cái gì?

Dị Hiên tức lộn ruột xông tới, tay giơ nắm đấm ra. Nhưng tay chưa tới mặt Doãn Bình thì đã bị tay cậu giữ lại.

- Thôi được rồi! Không trêu cậu nữa! Giờ muốn đi ngắm hoa không?

- Có!

Nghe đến từ ngắm hoa, Dị Hiên quên sạch hết những cơn giận trước đó, thay vào là con mắt trông chờ sáng long lanh.

- Được rồi! Không cần phải thế đâu! Đi thôi!

Doãn Bình bắt đầu sợ nó, vừa nói vừa lui về phía sau.

Vườn nhà tôi rộng lăm, trong đây có đầy đủ loại hoa, cây cảnh. Tha hồ cho Dị Hiên ngắm.

Nhìn Dị Hiên ngắm hoa mà thích chí ra mặt, Doãn Bình hỏi:

- Rốt cuộc lũ con gái các cậu thấy có gì vui ở việc ngắm hoa mà thích vậy?

- Sở thích của con gái, ai mà biết được!

Dị Hiên đang mải ngắm hoa nên không quan tâm lắm đến câu hỏi của Doãn Bình. Cậu hết nói nổi. Tôi lúc còn nhỏ cũng thích ngắm hoa, Dị Hiên cũng thích ngắm hoa, ngoài công viên cậu cũng thấy đám con gái ai cũng thích ngắm hoa. Đúng là lũ con gái thật khó hiểu mà.

- Mà nè!

Dị Hiên ngắm một vòng xong rồi, không biết làm gì nữa nên nghĩ đại mấy câu hỏi hỏi Doãn Bình cho đỡ chán.

- Chị Linh nói trước đây có nhiều bạn gái lắm, nhưng tại sao bây giờ lại không có ai nữa?

Nghe đến đây, Doãn Bình như bị sặc nước miếng, ho sù sụ lên:

- Chị ấy nói gì kì vậy?

Bực mình vì bị Dị Hiên trực tiếp làm sặc, còn tôi gián tiếp làm sặc, Doãn Bình nghiến răng ken két. Trong bếp, bỗng nhiên tôi thấy lạnh cả sống lưng.

Bình tĩnh được một lúc, Doãn Bình mới trả lời với một biểu cảm khó mà diễn tả được:

- Thật ra đám con gái ấy lúc nào cũng bu lấy cánh cửa nhà tớ đơn giản chỉ là để theo đuổi tớ. Nhưng vì tớ không có chút biểu cảm nào nên họ chán bỏ đi hết rồi.

Dị Hiên gật gù ra vẻ ta đây hiểu rồi. Sau đó không nhịn nổi nữa mà bật cười:

- Haha! Thảo nào chị Linh bảo lúc trước thì có bạn gái nhưng bây giờ thì không!

- Ôi trời ơi!

Doãn Bình hết nói nổi, lấy tay miết miết mi tâm, nhướng mày nhìn Dị Hiên đang lấy hai tay lau nước mắt vì cười nhiều quá.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân của tôi chạy vào trong vườn. Trông thấy Doãn Bình đang đứng nheo mày nhìn nó, còn nó thì đang lau nước mắt, người ngoài nhìn vào không hiểu lầm sao được:

- Bình Bình....À không! Doãn Bình! Sao em lại chọc cho Dị Hiên khóc vậy!

- Há!

Doãn Bình nhăn mày nhìn tôi với một con mắt oan uổng. Cậu nhóc có làm gì đâu! Sao lại bị nạt oan thế này cơ chứ.

- Chị à! Cậu ấy chọc cười em thôi! Không có gì đâu!

Dị Hiên bây giờ mới nhịn được cười. Lên giọng thanh minh cho Doãn Bình.

- Thật hả?

Tôi tin nó ngay. Khiến Doãn Bình ngã ngửa. Bao nhiêu năm nó bị phạt oan mà thanh minh mãi có được đâu, thế mà bây giờ chỉ với một câu, tôi đã tin ngay, thế có phải là phân biệt đối xử không chứ?

- Thôi! Không nói về chuyện này nữa. Giờ chị có chuyện muốn nhờ hai đứa đây!

Tôi chuyển chủ đề, sau đó đưa tiền và một tờ giấy có viết một loạt thực phẩm cho Doãn Bình:

- Đi mua cho chị những thứ trong này!

- Sao lại là em?

Doãn Bình nheo mày nhìn tôi. Nhưng rồi vì cái áp lực tuôn trào mạnh mẽ từ con mắt của tôi, nó đành phải hậm hực cầm tiền và giấy kéo theo Dị Hiên đi ra ngoài.

- Hai đứa này thân với nhau rồi! Mình biết ngay mà!

Tôi chống hai tay vào hông. Nhoẻn miệng cười, sau đó lại đi vào nhà. Nhà to quá cũng khổ, phải chạy một vòng từ ngoài vườn vào nhà mà cũng mệt chết mất.

----------------

Ở cổng.

Dị Hiên ngó quanh rồi hỏi:

- Chúng ta đi bộ hả?

- Siêu thị ở gần đây thì đi xe làm gì?

- Vậy à?

Dị Hiên gật gù rồi đi theo Doãn Bình.

Vừa mới đi được một lúc thì chúng tôi đi tới một sân bóng to đùng.

- Này! Doãn Bình!

Ai đó trong sân bóng cất tiếng gọi to. Doãn Bình nghe thấy thế thì quay đầu lại. Là đám bạn của cậu nhóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play