Mắt Dị Hiên sáng quắc lên như đèn pha ô tô, nhìn chằm chằm vào tôi như đang chờ đợi lấy vàng.
- Này! Em sao vậy? Nhìn ghê quá đi!
Tôi hơi ớn lạnh, ngồi lùi về phía cuối giường.
- Chị thật sự thích anh Dương sao?
Tôi lặng lẽ, khẽ gật đầu. Tôi ngồi co chân lên, lấy tay ôm đầu gối. Sau đó kể:
- Chị cũng không biết có phải như vậy không. Nhưng lúc nào ở gần Evil, tim chị đều đập nhanh như gần liệt. Còn nữa, khi thấy Belly nói chuyện với Evil hay Evil nói chuyện với cô ấy, chị đều thấy khó chịu trong lòng. Khi nghe Evil nói rằng cậu ấy không thích Belly, trong lòng chị lại thấy vui sướng lạ lùng.
Con bé vừa nghe vừa gật đầu. Tỏ vẻ như nó hiểu hết mọi thứ. Mà nó hiểu thật. Có khi nó còn hiểu nhiều hơn tôi ấy chứ.
- Nghe thôi cũng biết là chị có những biểu hiện biết yêu rồi.
Tôi không nói gì. Vẫn cứ ngồi ở cuối giường suy nghĩ liên miên.
Bỗng cánh cửa mở ra. Một bóng đen xuất hiện ở trước cửa, sừng sững như ma khiến hai chị em tôi sợ đến vỡ mật. Ôm nhau hét inh ỏi.
Bóng đen đó với tay bật bóng. Khuôn mặt quen thuộc hiện ra. Lúc này chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
- Chậc! Tôi đáng sợ đến mức ấy hả!?
Evil bực mình nhìn hai chị em tôi đang nhìn hắn như người gặp ma. Hắn bất giác nheo mày, đi vào bên trong.
- Hic! Cậu đừng dọa người như thế chứ!?
Tôi ôm lấy tim thở hồng hộc. Tim tôi vừa đập đến gần liệt giờ lại bị tên này làm cho liệt thật luôn.
- Anh Dương à! Nghe em nói nè! Chị Linh...
Con bé trở lại tâm trạng bình thường, bắt đầu hớt lẻo. Nhưng nó còn chưa kịp nói xong thì tôi đã chạy lại bịt miệng:
- Suỵt!
Thấy hành động kì lạ của chị em tôi, hắn lại nhíu mày một lần nữa:
- Rốt cuộc hai người bị gì thế?
- Không có gì đâu!
Tôi cố đánh trống lảng rồi nói:
- Thôi, khuya rồi, cậu cũng ngủ sớm đi!
- Ờ!
Hắn lười nhác tắt bóng đèn rồi tới giường nằm xuống ngủ luôn.
Tôi và Dị Hiên cúi xuống nhìn. Tôi nhíu mày hỏi:
- Hắn ta sao vậy nhỉ? Lần đầu tiên thấy hắn như thế này đấy!
- Em cũng thế!
Dị Hiên nói rồi quay lại giường, nằm chui vào trong chăn cho đỡ lạnh. Tôi chưa nằm vội, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn đang ngủ. Khuôn mặt hắn được ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào làm hắn đến cả ngủ cũng đẹp trai, tuấn tú lạ thường.
Tôi lẩm bẩm thật nhỏ trong miệng:
- Ngủ ngon! 5 2 0!
-----------
Sáng hôm sau
Hôm nay là chủ nhật nên chúng tôi được ngủ no say. À! Nó chỉ hợp với Dị Hiên thôi, bởi tôi ngủ đến 6 giờ là phải bật dậy khỏi giường ngay không là khó chịu lắm.
Cả Evil cũng thế. Chắc hắn còn dậy sớm hơn tôi. Too biết hắn dậy sớm làm gì đấy, hắn ra sân thể dục. Ngày nào hắn cũng luyện tập như thế bảo sao thân hình body 6 múi của hắn lại đẹp thế.
Nghĩ tới cái đó, tôi lại muốn xịt máu mũi.
6 giờ, tôi ngồi bật dậy. Thấy Dị Hiên vẫn còn ngủ ngon lành nên tôi không nỡ gọi nó dậy. Nó đang tuổi ăn tuổi ngủ mà.
Nhưng, chủ nhật không đi học. Chỉ ở nhà thế này thì chán chết.
- Có gì để làm không trời!
Tôi lẩm bẩm rồi đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Xong rồi tôi vẫn chẳng biết nên làm gì. Vệ sinh phòng? Phòng sạch quá rồi, không cần dọn nữa.
Đầu tôi nghĩ ra cả một trường giang đại hải chuyện để làm mà chẳng có chuyện gì có thể thực thi.
Đầu tôi bỗng lóe sáng lên. Đúng rồi, ra sân thể dục xem hắn tập luyện vậy! Chỉ có cách này mới có thể hết buồn chán vào chủ nhật mà thôi. Nhưng, cứ đi thế này, không biết Dị Hiên có sao không nhỉ?
Tôi xé một tờ giấy nhớ, viết đầy đủ mọi thứ cần dặn dò rồi dán lên bàn. Xong xuôi, tôi mới mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài.
Trời rất lạnh, lại còn là chủ nhật nên KTX chẳng thấy một bóng người. Mùa đông này nằm lì trong chăn là sướng nhất. Nhưng với tôi thì không tài nào sướng nổi. Đúng là trong chăn ấm lắm nhưng cứ nằm lì một chỗ như thế trông lười nhác thế nào ấy!
Tôi đi dạo bộ trong trường. Trường vắng tanh, lại lặng im khiến tôi sợ muốn chết. Mà muốn đi tới sân thể dục thì chỉ còn mỗi đường này thôi. Nên tôi đành nhắm mắt mà đi cho thật nhanh.
Vò nhắm mắt nên tôi chẳng nhìn thấy gì hết. Đành phải dùng tay khua khoắng lung tung để đi, giống như người mù luôn.
Cũng vì thế mà đang đi, tôi bỗng đâm sầm vào một cái gì đó cực kì ấm áp. Tôi đang lạnh cóng cả tay nên tôi ôm chặt cái vật thể không xác định ấy luôn.
Cái vật thể mà tôi nghĩ là vô tri vô giác ấy bỗng nhiên cất lời khiến tôi sợ đến thót tim:
- Cô bị mát dây hả!?
Hả! Giọng nói này...nghe quen quen!
Tôi từ từ mở mắt. Trời! Evil! Khuôn mặt to bự chảng của hắn ở ngay trên đầu tôi. Chỉ cần tôi ngẩng đầu lên là bị ngay cái khuôn mặt hắc ám ấy làm cho sợ chết khiếp luôn.
Nhưng bây giờ thì tôi quen rồi. Không phải là giật mình buông tay ra mà còn ôm chặt hắn nữa, miệng còn vừa cười vừa nói:
- Aha! Ấm quá! Cho tôi sưởi thêm một chút nữa đi!
Tôi vòng tay qua sau lưng hắn. Miệng vẫn lải nhải mãi không chịu dừng. Người hắn vừa mới vận động về nên còn ấm lắm. Tôi phải tranh thủ ngay lúc này để sưởi ấm mới được.
Hắn bị tôi ôm chặt đến không thở được. Mặt nheo lại như con khỉ đột ăn ớt. Hắn không đẩy tôi ra như mọi lần mà chỉ lấy tay đang rảnh rỗi không biết làm gì ( tay kia đang bận ôm bóng) đặt lên trán tôi đẩy sang bên này rồi đẩy sang bên kia. Sau đó lại chạm vào đầu hắn:
- Không bị ấm đầu! Vậy cô ăn phải thứ gì hả?
Tôi nghe thế, bực mình buông tay ra luôn. Phùng mang trợn má nhìn hắn:
- Tôi đã ăn gì đâu!
Hắn lại chuyển đề tài:
- Cô ra đây làm gì!?
- Không có gì làm nên tôi đành ra đây đi dạo thôi!
Hắn nghe thế, miệng nhếch lên. Hắn nghe thôi cũng biết tôi nói dối rồi:
- Đi dạo! Đi dạo mà nhắm tịt mắt rồi đi như người mù sao? Đúng là chỉ có Thạch Linh mới nghĩ ra được kiểu đi dạo này!
Tôi không quan tâm hắn đang nói thật hay đang trêu ghẹo tôi, tôi chỉ quan tâm đến một từ mà hắn nói: Thạch Linh.
Tôi nhảy bổ vào hắn hỏi liên tục:
- Này! Cậu vừa gọi tôi là gì thế!? Tôi nghe không rõ!
Bị tôi nhảy chồm vào, hắn không phản xạ kịp nên ngã xuống đất. Hắn vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt tôi đang hớn hở hỏi hắn liên tục rồi.
- Rốt cuộc cô bị gì thế hả? Thần kinh có vấn đề à?
Hắn nhíu mày. Nhìn biểu cảm hết sức quái đản của tôi. Hôm nay đúng là tôi kì lạ hơn bình thường.
- Nói đi! Lúc nãy cậu gọi tôi là gì?
- Gương phẳng!
- Không phải!
-...
Hắn không biết phải nói gì nữa. Bó tay nhìn tôi đang nhìn chằm chằm vào hắn, mong muốn nghe một từ gì đó từ miệng của hắn.
Hắn bỗng nghĩ ra cài gì đó. Miệng nhếch lên. Con mắt trở nên quái quỷ hơn bào giờ hết. Miệng cười ranh ma nói:
- 5 2 0!
Nghe thấy thế! Tôi giật thót nhảy ra khỏi người hắn. Hắn...Hắn nói cái gì thế? 5 2 0 phải không dzậy!?
Thoát khỏi tôi, hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn đứng dậy, phủi hết đất cát bám trên áo hắn. Tiện tay với quả bóng bên cạnh xoay trên đầu ngón trỏ.
- Chậc! Xem ra cô thích tôi thật rồi!
Vừa nói hắn vừa cất giọng ranh ma.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT