Trên đường cao tốc, một chiếc xe thể thao lao vút đi như tên bắn, tốc độ phải đến mấy trăm km/h.

Tôi ngồi ở ghế trợ lãi, hai tay nắm lấy tay vịn ở nóc xe, thở hổn hển như người bị bệnh.

Tôi chỉ mới đi 100 km/h thôi đã phải nằm trên giường bệnh đến mấy tuần liền.

Mà bây giờ lại đi với vận tốc gần 500km/h, chắc tôi sắp phải từ biệt thế gian này rồi.

Chỉ trong vòng vài phút, chiếc xe đã đậu ngay ngắn trong gara của biệt thự Hàn gia. Evil thản nhiên mở cánh cửa ra như chưa hề có chút chuyện gì. Hắn đi vòng sang bên kia mở cánh cửa ghế trợ lái:

- Ra đi! Đến nơi rồi!

Hắn nói rồi khẽ nhìn bên trong. Tôi nằm bệt xuống ghế, thở như chưa bao giờ được thở. Sau đó quay đầu lại nhìn Evil:

- Tôi sắp bị hai anh em ngưoi người dọa chết rồi!

- Dị Hiên? - Hắn nhíu mày hỏi.

- Chứ còn ai nữa! Phòng em cậu toàn những thứ kinh khủng không.

- Vì nó muốn trở thành chuyên gia trang điểm của các loại phim kinh dị mà! Chuyện đó đối với nó là chuyện bình thường!

Nói rồi, hắn khoác tay lên cổ rồi bước đi. Tôi cũng vội vã bước ra ô tô. Nhưng chắc vì đi với tốc độ cao đó mà tôi xây xẩm mặt mày, mọi thứ xoay tít mù lên rồi mọi thứ trước mặt trở nên đen kịt.

Tôi lảo đảo rồi ngã phịch xuống. Cũng may là Evil phản xạ nhanh, chạy lại đỡ tôi kịp thời.

- Cô có sao không?

- Không phải sao mà là nhiều sao lắm đó!

Nói lảm nhảm một hồi, tôi ngủ luôn trong tay Evil.

Hắn thở dài, nhìn con nhóc đang ngủ trong tay mình. Hắn thầm chửi: Con nhỏ ngốc này! Rồi nở một nụ cười dịu dàng bế tôi vào trong xe.

Tôi ngủ ngon lành chẳng biết trời đất gì. Để mặc cho hắn bế lên xe.

Thấy tôi ngủ ngon lành trong xe rồi. Hắn mới đút tay vào bâu quần rồi bước những bước chân chầm chậm vào biệt thự.

Hắn bước vào nhà, ánh đèn led lung linh huyền ảo sáng trưng. Mọi người trong lớp ai cũng diện đồ đẹp đi chơi. Cũng may là hắn đã miễn cưỡng mặc một bộ ple cũng đẹp trai ra phết.

Bạch Cơ và Mộc Tầm đang nói chuyện bà tám râm ran với mọi người, thấy Evil bước vào, cả hai liền chạy lại:

- Thạch Linh đâu?

- Cô ta đang ngủ trên xe! Đừng làm phiền cô ấy!

Nói rồi, hắn chẳng thèm xem phản ứng của hai bà mà cứ đi vào trong.

Hai bà bắt đầu bàn tán:

- Tống Mạc Dương...Thạch Linh...ngủ trên xe...

Nói đến đây, đồng tử mắt hai bà bỗng co lại, rồi chạy tới chỗ Evil:

- Cậu đã làm trò gì mờ ám với bạn của tôi hả?

Bạch Cơ biến thành sư tử Hà Đông gào lên. Mộc Tầm phải kéo bả về.

- Không làm gì hết! Cô ta không chịu được tốc độ cao thôi!

Evil biểu cảm không có gì là sợ sệt trước một sư tử cái.

Bỗng nhiên Belly từ đâu bước tới ôm lấy khuỷu tay của Evil. Trông cô ta vui mừng ra mặt, chắc là do thấy hắn đi một mình nên cô ta lại bắt đầu tranh thủ cơ hội đây.

Bạch Cơ và Mộc Tầm nhìn mà nhướng mày. Rồi đồng loạt giơ tay ra:

- Tống Mạc Dương! Đưa chìa khóa đây!

Evil cũng muốn thoát khỏi Belly này lắm rồi, thế nên hắn đút tay vào bâu quần, ném cho Bạch Cơ và Mộc Tầm chìa khóa.

Tôi mới ngủ được vài phút. Thế mà mấy người này đã bắt tôi dậy rồi. Tức chết đi được!

Lấy được chìa khóa, Bạch Cơ mặt đầy ưng ý rồi kéo tay Mộc Tầm chạy ra ngoài.

Trong gara, mọi thứ tối om như mực. Gara rộng nên có thể đậu được ít nhất 10 chiếc xe. Cũng may là bây giờ tôi đang ngủ say, nếu không chắc tôi hồn phiêu phách lạc khi nhìn thấy khung cảnh này rồi.

Một tiếng pip vang lên, hai bà bạn chạy tới chiếc xe đua hiện đại nhất gara rồi mở cửa xe.

Bạch Cô nhìn tôi đang ngủ say rồi lấy tay lay tôi dậy.

Tôi nhăn mày một cái rồi mở mắt ra. Nhìn thấy hai bóng đen đang đứng trước mặt, tôi sợ hãi hét toáng lên:

- Ma! Cứu tôi với!

Tôi không biết tôi đang ở trên xe, vậy nên...một cốp chí mạng vào đầu.

Bạch Cơ và Mộc Tầm thi nhau bịt tai lại. Sau đó là xoa xoa đầu tôi như là chuyện cần phải làm.

Tôi bây giờ mới nhìn rõ mặt hai bà, tôi khẽ hỏi:

- Đây là đâu vậy?

- Gara nhà Belly! Rốt cuộc bà bị tên chết tiệt đó làm cho đầu óc rối loạn đến mức nào vậy?

Tôi chẳng biết nói gì, chỉ biết cười.

Bạch Cơ chẹp miệng:

- Bà còn khỏe như thế này mà hắn cứ nói như bà bị bệnh 3 năm vậy!

Ôi trời! Hết nói nổi mấy người này!

- Mà thôi! Bây giờ không phải là lúc để nói việc này! Giờ bà vào nhà ngay! Có việc cần bà giúp!

Nói rồi, Bạch Cơ kéo tôi vào nhà mà không cho tôi một chút thời gian nào để phản ứng. Mộc Tầm đi phía sau, bấm khóa cửa ô tô đã rồi mới bước vào nhà.

Trong khi đó, trong căn phòng khiêu vũ. Một Belly đang quấn quýt lấy Evil mãi không chịu buông. Hai bà vừa bước vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng này thì nhíu mày lại. Rồi đẩy tôi vào bên trong:

- Bà mau đi tranh chồng đi!

Hả! Chồng!? Hai bà đang nói gì vậy!?

Nhưng tôi còn chưa biết gì thì đã bị hai bà đẩy vào trong. Tôi vừa bước vào trong thì mọi ánh mắt đều tập trung vào đầu tôi.

- Trời ơi! Thạch Linh! Rốt cuộc bà là đại gia phương nào!?

Mọi ánh mắt của các cô gái thi nhau đổ hết vào bộ đầm mà tôi đang mặc.

Hà hà! Giờ tính sao nhỉ!?

Belly nhìn thấy tôi, lại nhíu mày. Lại một lần nữa, tôi lại lộng lẫy hơn cô ta.

- Tỉnh rồi hả!? - Evil hỏi.

- Ừm!

Bạch Cơ và Mộc Tầm chạy lại chỗ Evil và Belly, buông tay của Belly ra khỏi tay của Evil.

- Nhân vật chính đến rồi nên đừng cướp bạn trai của nhân vật chính!

Bạch Cơ nói thẳng thừng ra. Tôi liền chạy lại che miệng Bạch Cơ:

- Bà nói gì vậy hả!?

- Bà định để người ta cướp chống dễ dàng vậy hả!?

- Chồng nào chứ!?

Tôi với Bạch Cơ đang thì thầm với nhau thì các bạn gái cũng hưởng ứng:

- Đúng vậy! Trả Tống Mạc Dương cho Thạch Linh!

OMG! Rốt cuộc có chuyện gì thế nhỉ? Sao mọi người lại...

Evil mặt mày khó coi. Nhìn chằm chằm vào tôi như thể, tôi vừa làm việc gì có lỗi với hắn không bằng.

Mà cũng đúng, mọi người xem hắn như một con búp bê bị hai người tranh đi tranh lại vậy!?

Belly nhíu mày nhìn mọi người đồng thanh bảo cô trả Evil cho tôi. Còn tôi thì vẫn chẳng biết làm gì.

Đồng hồ bỗng điểm lên vài tiếng. Đã 6 giờ rưỡi rồi, Belly cất giọng giõng dạc nói:

- Mọi người có muốn khiêu vũ không nào?

- Có!

- Vậy, mọi người ghép cặp đi nào!?

Nghe thế, Bạch Cơ và Mộc Tầm ỉu xìu:

- Hừ! Ở đây không có Hoàng Đạt/Nguyên Vũ sao nhảy!?

- Đừng buồn mà!

- Bà không buồn là đúng rồi! Có Tống Mạc Dương nhảy cùng sướng quá còn gì!

Nghe thế, tâm trạng tôi bỗng khác hẳn. Không phải là vui, mà là buồn:

- Không đâu! Cậu ấy sẽ không nhảy với tôi đâu!

- Hả!

Tôi nhớ lại lúc đang ngồi trên xe. Lúc đó, tôi đã hỏi:

- Lát nữa Belly sẽ mở tiệc khiêu vũ sao?

- Không biết!

Hắn lái một tay, tay còn lại đặt trên cánh cửa. Lái với tốc độ hơn 100km/h mà vẫn không hề có chút gì gọi là tập trung. Cứ như là đang đi với tốc độ 30km/h vậy.

- Nè, nếu khiêu vũ cậu sẽ khiêu vũ cũng ai?

- Người!

Tôi sa mạc lời nhìn tên Evil đó. Huhu! Xe đi nhanh quá! Sắp say xe đến nơi rồi.

Tôi nhắm mắt lại. Xe mui trần nên tôi cảm nhận gió còn sâu sắc hơn cả lúc đi xe bình thường.

- Nếu là tôi sẽ không khiêu vũ với người vụng về, hậu đậu như cô đâu!

Tôi nghe như sét đánh ngang tai. Hắn không muốn tôi nhảy cùng hắn. Tôi định mời hắn làm bạn nhảy cùng tôi mà! Nhưng chắc sẽ không bao giờ hắn chịu khiêu vũ với một con nhóc như tôi đâu.

Bạch Cơ chẹp miệng, liếc con mắt khó đoán nhìn tên Evil. Sau đó bà nói:

- Nghe hắn làm gì! Bà không biết EQ của hắn là zero à?

- Nhưng...

Một cánh tay bỗng đập lên vai tôi làm tôi giật thót.

- Lớp...Lớp trưởng!

Khắc Lâm đập một phát vào vai tôi khiến cái vai tội nghiệp nó run lên. Đạp gì mà đau thế?

- Cậu không có bạn nhảy hả?

Lớp trưởng hỏi. Bạch Cơ định lên tiếng là tôi có bạn nhảy rồi thì tôi ngăn lại.

- Ừm! Cậu cũng thế à?

Lớp trưởng gật đầu. Và thế là, bạn nhảy của tôi là một lớp trưởng đầy ma quái.

Trên lầu là một hàng ghế có lan can nhìn xuống phía dưới. Một dàn nhạc ngồi xuống ghế rồi bắt đầu chơi nhạc. Là một bản nhạc khiêu vũ.

Belly nghe thấy tiếng nhạc, miệng mỉm cười rồi nói:

- Bắt đầu rồi! Mọi người ra nhảy nào!

Belly vừa dứt lời, các cặp đôi đi ra giữa căn phòng rộng, và bắt đầu nhảy.

Tôi và lớp trưởng bắt đầu ra thì Evil bước tới, nhíu mày nhìn tôi với lớp trưởng:

- Cô nhảy với tên này à?

- Ừ!

Tôi trả lời. Nghe thế, sắc mặt hắn đen lại.

- Còn cậu nhảy với ai?

Hắn còn chưa kịp nói gì thì Beđđy đã chạy đến:

- Đương nhiên là với tôi rồi!

- Tôi không nhảy!

Hắn nhíu mày buông tay Belly ra. Tôi thấy thế hơi khó chịu, chạy tới thì thầm vào tai hắn:

- Cậu nhảy với cô ấy đi! Hôm nay là sinh nhật Belly đó! Đừng làm cô ấy buồn nữa!

Hắn liếc con mắt lạnh lùng nhìn tôi. Tôi sợ hãi co rúm người lại. Hắn bực mình rồi.

Evil thầm trách tôi trong bụng: Con nhóc này! Không nghe mình nói gì trên xe sao!?

Nghĩ một hồi, hắn thở dài, để mặc cho Belly kéo ra ngoài sàn nhảy. Tôi cũng kéo lớp trưởng ra ngoài. Nhạc được bắt đầu lại, hắn nhìn tôi, mắt như bốc khói:

- Nhớ đấy! Cô sẽ chết với tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play