- Cô ấy đi đâu được cơ chứ !

Tôi sốt sắng hỏi. Với tình trạng hỗn loạn của cô ấy bây giờ, chắc chắn cô ấy không thể về nhà được. Vậy chắc là, trốn đến một nơi nào đó mà mình thích nhất và cũng thật yên tĩnh. Nếu là tôi chắc tôi sẽ ngồi đó rồi khóc thút thít cho mà coi.

- Nè! Cậu biết chỗ nào cô ấy thích nhất không?

Tôi gặng hỏi Evil. Mặt mày hắn ta vẫn chắc đổi sắc chút nào. Đúng là một tên vô tâm.

Nghe tôi hỏi. Hắn miết cằm suy nghĩ một hồi rồi trong đầu hắn bỗng lóe sáng lên:

- Đúng rồi! Là chỗ đó!

- Nghĩ ra rồi sao?

Tôi thấy hắn nghĩ ra được nơi mà Belly thích nhất. Nhất thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng...sao vẫn thấy buồn buồn thế nào ấy!?

- Đi theo tôi!

Evil nói rồi chạy biến. Hắn chạy không thèm chào cô giáo khiến tôi phải chào thay hắn. Rồi cố chạy nhanh theo hắn.

Hắn chạy rất lâu, rồi chạy vào bên trong một tòa nhà cao tầng. Hắn chạy lên tầng thượng mới dừng.

Tôi chạy theo hắn mà mệt bở hơi tai. Tôi thở hồng hộc, tay chống đầu gối thở như chưa bao giờ được thở.

Tôi ngước mắt nhìn kên phía trước. Mặt tôi sáng rực lên. Là Belly thật kìa.

Belly đứng tựa vào ban công. Gió thổi tóc bay trước mặt mà cô cũng không thèm vuốt nó ra sau tai nữa. Mắt cô ngân ngấn nước. Sưng mọng lên. Nghe thấy tiếng động, Belly quay đầu lại.

Tôi giật mình trốn vào bên trong. Bây giờ Belly mà nhìn thấy tôi chắc cô ấy sẽ lại tức điên kên cho mà xem.

Tôi đành nép sau cánh cửa thì thầm với Evil:

- Xin cậu đấy! Giúp cô ấy vui vẻ hơn đi!

Evil liếc con mắt sắc lạnh nhìn tôi. Hình như hắn vẫn còn buồn từ khi hắn hỏi tôi tôi có buồn không.

Hắn thở dài rồi bước tới gần Belly.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Cô giáo gọi cho tôi. Tôi nhanh chóng nghe máy:

- Cô ạ!

- Thạch Linh hả! Belly sao rồi?

Cô giáo lo lắng hỏi.

- Cô đừng lo. Tống Mạc Dương đang an ủi bạn ấy!

Tôi phải dùng tên thật của hắn để nói chuyện với cô. Nếu như gọi là Evil thì cô sẽ không hiểu.

- Vậy thì tốt rồi! Cô vừa gọi điện cho bố Belly. Ông ấy cũng đã thay đổi rồi.

- Thế thì tốt quá rồi!

Tôi vui vẻ trả lời rồi cúp máy. May quá! Bây giờ Belly về nhà cũng không sao nữa.

Tôi liếc mắt nhìn ra ngoài. Tay tôi bỗng run lên.

Trước mắt tôi là cảnh Belly đang ôm chầm lấy Evil. Đầu cô dụi dụi vào ngực Evil. Cô lại còn khóc to nữa chứ. Evil tuy không ôm cô ấy nhưng cũng lấy tay xoa xoa đầu.

Tim tôi...sao bỗng nhiên lại thấy...nhói đau đến thế này!?

Mắt tôi bỗng nhiên rơi ra vài giọt nước. Tôi giật mình lấy tay lau nước mắt. Tại sao? Tại sao tôi lại phải khóc chứ!?

Evi bỗng liếc mắt nhìn tôi. Tôi giật mình liếc mắt đi chỗ khác, tránh ánh mắt của Evil.

- Được rồi! Về nhà đi!

- Nhưng điểm của tớ...

- Không sao hết!

- Ừm!

Nghe Evil nói, Belly vui vẻ trở lại rồi chạy xuống dưới. Cô ấy chạy qua tôi mà cũng không để ý đến. Giống như là cô ta chẳng biết tôi đã đứng đây từ rất lâu rồi.

Tôi giờ mới bước ra ngoài, lại gần lan can nhìn xuống phía dưới. Thấy Belly vui vẻ đi về nhà tôi mới thở phào nhẹ nhõm:

- Tốt rồi!

Evil thấy tôi cười thì môi hơi cong lên:

- Không phải cô buồn sao? Lúc này còn khóc kia mà!

- Tôi không khóc! Bụi vào mắt thôi!

Tôi ngượng chín đỏ cả mặt. Tìm từ phản bác lại.

Evil cũng chẳng thèm quan tâm đến câu phản bác của tôi. Hắn lấy tay sờ sờ chiếc ghế gỗ đã cũ ở gần đấy rồi chẹp miệng :

- Chẳng hiểu sao lúc nào cũng thích tới đây!

Tôi nghe thấy tiếng chẹp miệng của Evil. Quay đầu lại.

Chiếc ghế hắn đang sờ tuy đã cũ nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng được nó lúc còn mới trông đẹp đến thế nào.

- Đúng rồi! Sao cậu biết cô ấy ở đây?

Nhắc tới chiếc ghế và ngôi nhà cao tầng đã bỏ hoang này, tôi mới nhớ đến chuyện đó. Tôi liền hỏi luôn. Hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế đó rồi trả lời một cách lười nhác:

- Năm trước lúc nào cô ta cũng kéo tôi đến đây nên tôi biết!

Trả lời xong, hắn còn chẹp miệng: Lúc đó đã bảo không thích rồi!

Tôi Ồ! một cái. Không ngờ Belly theo đuổi Evil đến 1 năm rồi mà vẫn không chịu từ bỏ. Xem ra cô ấy...thực sự rất thích Evil đấy. Lúc nãy còn được Evil xoa đầu nữa. Chắc cô ấy vui lắm.

Nghĩ đến chuyện đó. Tôi lại buồn không tài nào chịu được.

Nhìn con mắt với tâm trạng khác lạ của tôi, hắn bước những bước chân nhỏ nhẹ tiến đến phía sau tôi.

Rồi hai cánh tay từ phía sau bất ngờ ôm chầm lấy tôi. Tôi giật thót đến mức đau tim. Evil...hắn ta lại định làm gì nữa vậy?

Đầu Evil đặt lên vai tôi, hơi thở đều đều của hắn phả vào da tôi âm ấm mà cũng hơi nhột.

- Cậu làm gì vậy hả?

Tôi mặt đỏ tía như trái cà chua. Hic! Cứ thế này mãi chắc tôi lão hóa nhanh vì sợ mất.

- Ôm bù!

- Hả!

Tôi đúng là không tài nào hiểu nổi tên quái quỷ này. Ôm bù là cái quái quỷ gì chứ!?

- Lúc nãy bị Belly ôm, giờ phải ôm cô để bù!

Trời! Có cả khái niệm đó sao? Sao bỗng nhiên tôi lại trở thành người trong cuộc thế này? Gần 1 phút rồi, có tha cho người khác không thì bảo!?

Chẳng hiểu não tôi bị loạn hay là do miệng tôi nó không tuân theo não mà bỗng nhiên mở miệng:

- Cậu còn xoa đầu Belly nữa. Giờ phải xoa bù!

- Hả!

Tôi giật mình lấy tay che miệng lại. Huhu! Cậu đừng nghe tôi nói gì lúc nãy mà.

Hắn ta nhếch mép cười rồi thả tôi ra. Lấy tay xoa xoa đầu tôi làm đầu tôi tóc tai rối mù.

- Á! Cậu đừng phá tóc của tôi!

Tôi bực mình gạt tay hắn ra rồi lấy tay vuốt vuốt lại tóc.

Hắn nhìn tóc tôi được vuốt lại một cách gọn gàng rồi lại nhếch mép cười, lấy tay phá đầu tôi tiếp. Rồi nói:

- Về!

Hắn nói cộc lốc thế rồi đẩy tôi tới cầu thang. Ý là nhanh về KTX. Trưa quá rồi.

Tôi bị đẩy xuống cầu thang, suýt chút nữa là lăn lộn mấy vòng xuống dưới. May mà tôi dừng lại kịp, nếu không chắc tôi phải nằm viện hai tháng mất.

Tôi phùng mang trợn má, đứng cách hắn hai bậc thang nhìn chằm chằm tên quỷ đáng ghét đó.

Hắn thì lại bước xuống, vừa vò đầu tôi vừa đẩy tôi xuống dưới. Tuy hơi khó chịu nhưng tôi cũng thấy rất vui. Mà không biết tại sao tôi lại thấy vui nữa!?

***

Chiều hôm đó, căn phòng vốn tĩnh lặng của tôi bỗng nhiên ồn ào hẳn lên. Bên trong là tiếng tôi la hét ầm ĩ, bên ngoài là Evil đứng dựa vào cánh cửa thở dài bất lực.

- Này, xong chưa đó!

Evil ngán ngẩm hỏi vọng vào, bên trong tôi lục lọi cả túi đồ mà vẫn chẳng tìm được bộ đồ nào ưng ý để đi dự lễ sinh nhật đây? Bao nhiêu bộ đồ mà Evil mua cho tôi nếu tôi mặc vào thế nào bạn của tôi cũng chê cười, nói tôi bị bệnh công chúa cho mà xem.

- Hừ! Mệt lắm rồi nha!

Evil bực mình đạp cửa bước vào, khiến cánh cửa bị vỡ tan dưới chân Evil.

Tôi chỉ mặc chiếc váy lót màu trắng hai dây, chỉ dài cao hơn đầu gối đến gần 20cm. Nên khi Evil bước vào, tôi giật mình, mặt đỏ bừng bừng như trái cà chua chín, nhảy phỗc lên giường lấy hai chiếc gối che kín người.

- Cậu...Cậu làm gì vậy hả?

Tôi chuẩn bị tư thế phòng thủ. Nếu hắn làm gì tôi sẽ hét lên ngay.

- Chậc! Cô nghĩ tôi là loại người đó hả?

Evil nhắm mắt lại rồi bước đến cánh cửa tủ. Ghê thiệt! Nhắm mắt rồi mà vẫn đi đúng đường mới ghê chứ.

Tôi lại suy nghĩ xa quá rồi!

Vì cánh cửa tủ che tôi nên hắn mới mở mắt ra tiện tay vơ lấy bộ đồ rồi đóng cửa tủ nghe sầm một phát. Rồi lại mở cánh tủ đồ của tôi. Hắn ném cho tôi một bộ đầm màu tím mà hắn đã mua cho tôi rồi ra lệnh:

- Vào phòng thay đồ nhamh cho tôi! 2 phút đếm ngược!

- Hả!

Tôi nghe thế, luống cuống ôm lấy bộ váy, rồi chạy vào phòng. Còn hắn thì bắt đầu bấm đồng hồ bấm giờ rồi bước tới cánh cửa.

- Xin lỗi mày, khi nào về tao sẽ sửa lại cho mày!

Hắn nói chuyện với một vật vô tri vô giác.

Khi đồng hồ chỉ còn 3 giây. Tôi thở hồng hộc mở cửa chạy ra. Vì váy này tôi chỉ mới mặc một lần, lại còn quá nhiều bước nên tôi hơi luống cuống. Giờ thì người tôi ok rồi, chỉ còn mỗi tóc tai là rối bù lên thôi!

Hắn thở dài rồi bước vào phòng tắm. Tôi chạy lại cánh cửa, đặt cánh cửa lên khung. Chỉ che thôi đã tốt rồi.

Rồi bắt đầu chải lại tóc tai. Tôi ít khi trang điểm nên tôi chỉ bôi tí son rồi dặm một ít phấn trắng với phấn hồng là xong.

Đang trang điểm thì cánh cửa lại bị xô xuống đất tiếp. Bạch Cơ và Mộc Tầm trợn tròn mắt nhìn cánh cửa. Hình như hai bà vẫn chưa biết cánh cửa bị như thế là do Evil nên sợ sệt, co rúm người lại.

- Không sao đâu! Evil làm đấy!

Nghe thế, hai bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Cơ nhìn tôi rồi đồng tử mắt thu hẹp lại, chạy lại gần tôi rồi xem xét hết toàn bộ:

- Trời ơi! Bộ váy hot nhất hiện giờ sao bà lại có thể này!? Bà đào đâu ra nhiều tiền thế?

Nhìn con mắt thán phục của Bạch Cơ, tôi hơi khó trả lời. Evil nói cho đến lúc tới dự lễ sinh nhật, không được nói cho ai biết hắn đã mua cho tôi những bộ đầm mắc tiền này.

- Không nói!

Tôi nói thì lại có thêm một giọng nói nữa xen ngang vào. Evil nói giống hệt tôi.

Nhìn thấy Evil, Bạch Cơ mặt mày đổi sắc:

- Tống Mạc Dương! Là cậu mua hả!?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play