Chú ý: Bắt đầu từ ngoại truyện sẽ không xưng tôi nữa nha.

-------------

2 năm sau khi cô và Evil tốt nghiệp cấp 3. Thạch Linh bây giờ đã là một diễn viên nổi tiếng của tập đoàn Nhạc Hinh, còn Tống Mạc Dương, đương nhiên là CEO của Nhạc Hinh rồi, và còn là boss lớn của cô nữa.

Và bây giờ, cô đã trở thành một người vợ chứ không còn là một người bạn gái nữa.

Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời. Là ngày thư thản nhất của cô vì cả ngày hôm nay cô không có lịch làm việc.

Nhờ thế mà buổi trưa hôm nay sẽ đích thân cô xuống bếp.

11 rưỡi trưa thì Tống Mạc Dương về. Vừa nghe tiếng xe quen thuộc, cô liền chạy ra ngoài đón chồng. Tống Mạc Dương vừa bước ra khỏi xe đã bị cô ôm chầm lấy:

- Ông xã em hôm nay làm việc mệt không?

- Mệt nhưng đã được em giải tỏa rồi!

Cảnh tượng này đúng là ngược cẩu thân FA của anh tài xế riêng của Tống Mạc Dương mà. Mà không chỉ mình anh tài xế, còn một người nữa...

- Đủ rồi! Đủ rồi! Hai đứa ngày nào cũng gặp mà lần nào cũng ân ái trước tôi vậy hả!?

Chiếc xe Chevrolet huyền thoại của chú, không, giờ gọi là cậu Lạc Thanh vừa chạy vào gara đã nhìn thấy cảnh tượng chói mắt. Tống Lạc Thanh bực mình ngóc đầu ra khỏi cửa sổ quát tháo ầm ĩ.

- Vâng! Vâng!

Cô bật cười rồi buông Tống Mạc Dương ra, thấy thế, anh khó chịu nhìn cậu:

- Cậu! Chuyện này liên quan gì đến cậu!

- Hai đứa ngược cẩu FA đấy hiểu không?

- Không!

Tống Mạc Dương đáp cho qua rồi cùng tôi đi vào nhà, còn anh tài xế riêng thì đổi sang xe của mình rồi quay xe về.

Tống Lạc Thanh đang đứng hừ hừ đó nhìn hai đứa cháu đi vào nhà thì xe của mẹ chồng tôi chạy vào nhà.

- Đáng lẽ phải tán thành tình yêu cho hai đứa nó thì em lại đi bảo hai đứa nó cấm luyến ái.

- Chị à! Chị phải biết cảm thông cho người đã hơn 40 còn chưa có vợ như em chứ!

- Chuyện của em chứ đâu phải chuyện của chị. Tại sao chị phải quan tâm!

Tống Lạc Thanh bị bỏ rơi bơ vơ giữa gara. Vì cậu không có vợ nên mọi người đang hạ thấp cậu đúng không!?

Nhưng rồi, luyên thuyên một mình vài hồi rồi cũng mệt, cậu thở dài bất lực đi vào nhà.

Cậu vào trong thì thấy mọi người đã tập trung đầy đủ ở bàn ăn. Đến cả ăn cũng không gọi cậu, mọi người đang coi thường cậu đúng không!?

- Hai đứa đến đây lúc nào thế?

Lạc Thanh nhíu mày nhìn hai vị khach không mới mà đến đang ngồi thưởng thức món ăn say sưa trên bàn: Dị Hiên và Doãn Bình.

Vì Dị Hiên hiện đang học ở trường quốc tế, khá xa nhà nên nó phải ở KTX, thế nên cũng lâu rồi nó không ăn ở nhà. Lạc Thanh nói thế cũng không thể là không có lý.

- Tụi cháu mới tới. Cậu không thích sự hiện diện của cháu à?

Dị Hiên vừa bốc một con cua to tướng vừa ăn vừa nói.

- Không! Hơi ngạc nhiên thôi!

Lạc Thanh nói rồi ngồi xuống bàn ăn.

Bất chợt, mẹ bảo:

- Này hai đứa! Đến bao giờ mẹ mới được bế cháu?

Câu hỏi làm cả nhà phụt hết thức ăn ra ngoài. Dị Hiên cũng tiếc đứt ruột vì làm rơi mất miếng cua ngon.

- Bác! Bác hỏi câu này lúc này...có tiện không ạ...

Dị Hiên nói. Nhưng sau đó, nó quay sang nhìn tôi với một ánh nhìn khó hiểu. Hôm nay tôi ăn không nhiều như hôm bữa. Ngược lại, thức ăn trong bát tôi còn chưa vơi được một nửa.

- Chị! Chị sao thế?

- Chị...không muốn ăn cho lắm!

- Tại sao ạ!

Đúng lúc đó, Tống Mạc Dương vừa gắp cho tôi một miếng thịt thì tôi liền lại thấy buồn nôn rồi cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh.

Dị Hiên lo lắng chạy vào theo. Thạch Linh chưa ăn gì cả, chỉ nôn ra nước. Dị Hiên lấy giấy cho cô thì mẹ bước tới:

- Sao thế?

- Con cũng không biết! Từ khi nấu ăn đến giờ, cứ ngửi mùi thức ăn là con buồn nôn! - Cô nói.

Dị Hiên và mẹ nhìn nhau, sau đó mắt mở to ra:

- Lẽ nào...

Hai người tức tốc bỏ bữa đưa cô đi bệnh viện. Họ không cho ba người kia đi cùng. Thế là chỉ còn lại ba người đàn ông ăn cùng với nhau.

30 phút sau thì điện thoại Tống Mạc Dương vang lên, trên dãy số hiện ra dòng chữ: Vợ yêu.

- Khiếp! Chắc chẳng còn ai được như cháu!

Lạc Thanh bĩu môi ghen tị nói với Tống Mạc Dương. Nhưng liền bị Doãn Bình phản bác:

- Cháu nữa ạ! Bác đừng quên cháu chứ!

Doãn Bình nói rồi giơ điện thoại lên. Số điện thoại của Dị Hiên được đặt tên là: My future wife.

Mặt Lạc Thanh tối sầm lại. Không thể theo nổi những đứa cháu của mình rồi.

Tống Mạc Dương nhanh chóng nhận điện thoại.

- Anh à!

Giọng cô run run không nói nên lời.

- Em...có thai rồi! Đã được 3 tuần!

- Cái gì?

Mặt Tống Mạc Dương ánh lên vẻ sung sướng và hạnh phúc. Đứng phắt dậy làm hai người kia suýt chút nữa là hết hồn.

- Anh...sắp được làm bố?

- Ừm!

Cộp!

Chiếc điện thoại rơi xuống mặt đất. Bên kia, cô cũng vui sướng ôm chầm lấy mẹ và Dị Hiên.

- Được làm bố! Được làm bố!

Tống Mạc Dương vừa cười một mình vừa lẩm bẩm nguyên cả bữa trưa. Nếu như nhìn qua chắc chắn trông chắc khác gì một tên tự kỉ.

Quả nhiên việc có con đã khiến cho một người luôn luôn giữ hình tượng như Tống Mạc Dương cũng phải phá luật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play