Đồng tử mắt tôi thu hẹp lại. Trước mắt tôi là ngọn lửa bùng lên ở phía cuối gara, nơi Evil và Doãn Bình chạy vào. Có khi trong đó còn có cả Dị Hiên nữa.
Một đám vệ sĩ mặc đồ đen từ trong nhà chạy ra. Trên tay họ mỗi người còn cầm một chiếc bình chữa cháy.
- Ngọn lửa này không lớn. Không đến nỗi phải gọi cứu hỏa!
Bác Jolly bình tĩnh nói. Sao bác ấy có thể bình tĩnh đến thế. Tôi lo đến mức muốn chạy vào trong kia luôn rồi.
Nhưng đúng là bác Jolly nói đúng, chỉ vài giây sau, ngọn lửa đã dập tắt. Một anh chàng vệ sĩ chạy vào xem xét một hồi rồi chạy ra báo:
- Ông chủ! Bên trong không có người!
- Cái gì!
Sao có thể như thế!? Rõ ràng Doãn Bình đã kéo Evil vào trong đó rồi mà.
Đúng lúc đó thì phía trên bỗng nghe thấy tiếng sột soạt. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Trên đám cây có hai bóng đen mập mờ.
Hai bóng đen đó là...
- Evil!
Tôi nhìn thấy 1 bóng đen có thân hình quen thuộc thì gọi to. Cả hai bóng đen nhảy xuống đất, trên hai tay mỗi người là Doãn Bình và Dị Hiên.
Đó là...
Evil và Hàn Dư. Trông hai người chẳng có gì gọi là bị thương cả. Mà Hàn Dư ở đâu ra vậy nhỉ?
Tôi chạy lại bên cạnh Evil, lo lắng hỏi:
- Anh không sao chứ?
Evil thả Dị Hiên xuống đất, hình như nó vẫn còn sốc nên chân loạng choạng, nó suýt ngã thì tôi đỡ được.
- Cũng may là trong gara có lỗ thông gió to, người lớn cũng có thể chui qua nên bọn anh mới có thể thoát.
Có nghĩa là...
Tôi khẽ nhìn sang chỗ Hàn Dư đang đứng đó nhìn tôi nói chuyện với Evil. Hình như ánh mắt của cậu ấy hơi khác.
Thấy tôi nhìn vào người, Hàn Dư lắc lắc đầu rồi quay về khuôn mặt bình thường.
Evil và Hàn Dư bắt đầu kể:
Chuyện là, vào lúc 10 giây trước khi quả bom phát nổ.
- Không!
Dị Hiên sợ hãi chạy ra. Nhưng bị Evil giữ lại.
- Không muốn chết sớm thì đi theo anh.
Evil vừa nói vừa kéo hai đứa tới lỗ thông gió ở trên trần nhà. Với Evil thì lỗ thông gió này chẳng là gì, nhưng với hai đứa nhỏ này thì thực sự là một vấn đề.
Đồng hồ trên quả bom đã chuyển tới số 8.
Trên lỗ thông gió bỗng có một bóng người hiện ra, và đó là Hàn Dư:
- Hai em đưa tay cho anh!
Hàn Dư thò tay xuống nói với hai đứa nhỏ. Evil bỗng nhiên thấy lạ. Tại sao cậu ấy không nhìn anh trước mà là nhìn hai đứa nhỏ? Cứ như là Hàn Dư xem anh như không tồn tại vậy.
Dị Hiên bám chặt lấy tay Hàn Dư rồi được kéo ra ngoài, sau đó là đến Doãn Bình. Sau khi hai đứa nhỏ an toàn rồi thì Hàn Dư bỗng thu tay lại rồi nói với Evil:
- Cậu có thể trèo lên được đúng không? Tôi đưa Doãn Bình đi trước.
Đồng hồ đã chuyển đến số 3.
- Nhanh lên anh!
Dị Hiên bị bỏ lại, cuống quýt dục Evil. Evil nhăn mày rồi co chân lấy sức bật rồi nhảy lên. Chiều cao của lỗ thông gió đối với anh chỉ như ăn cơm bữa.
Lên được nóc nhà. Evil nhấc Dị Hiên lên rồi trèo lên cây. Đúng lúc đó thì con số trên quả bom đã chuyển đến số 0, quả bom phát nổ.
----------
Nhớ lại chuyện đó, Evil lại liếc nhìn Hàn Dư. Biểu cảm của cậu ta nhìn anh, trông có vẻ không giống như nhìn người bình thường.
Tôi liền nở nụ cười với Hàn Dư:
- Cảm ơn cậu đã cứu Doãn Bình!
Biểu cảm của cậu ta lại thay đổi. Nhất là con mắt, nó trở nên dịu dàng hơn hẳn:
- Không sao đâu!
Tôi lại thấy lạ, hỏi tiếp:
- Nhưng sao cậu lại ở đó?
- Thực ra tớ định tới đây gọi bác vào nhà thì thấy đồng hồ của tớ báo lên. Thế là tớ chạy tới gara.
Chiếc đồng hồ mà Hàn Dư nhắc tới là một loại đồng hồ độc nhất vô nhị được làm riêng ở New York. Nó có thể quét rada ở những nơi có bán kính lên tới 100m. Bởi thế, vừa quét thấy quả bom, chiếc đồng hồ liền kêu lên inh ỏi.
Mẹ tôi liền bước tới bên cạnh Hàn Dư:
- Cảm ơn cháu nhiều nhé! Cháu vừa cứu 3 mạng người đấy!
Nghe thấy thế, Evil khẽ nhíu mày. Rõ ràng cậu ta chỉ kéo hai đứa nhỏ lên rồi ôm Doãn Bình chạy đi thôi mà. Nói đúng hơn là cậu ta chỉ cứu có một mạng, Evil cứu hai mạng thì đúng hơn.
Tôi liền chạy lại bên Evil, quàng tay vào khuỷu tay anh:
- Nhưng chẳng phải em thân với anh từ lúc học lớp 1 sao?
- Nhưng đến lớp 4 chúng ta mới thân còn gì? Hơn nữa trong suốt 8 năm em có gặp anh đâu!
-... - Chẳng biết nói thêm điều gì luôn.
Evil như vừa nhớ ra chuyện gì, liền cúi xuống nói với tôi:
- Em còn chưa kể cho anh nghe chuyện anh tỏ tình.
- Trời ạ! Anh thiếu kiên nhẫn quá đi! Về nhà em sẽ kể mà!
Tôi vừa nói vừa đẩy Evil vào nhà bác Jolly. Evil khẽ nhíu mày. Rốt cuộc anh còn phải đợi đến bao giờ đây?
Evil khẽ liếc nhìn Hàn Dư đang nhìn anh chằm chằm với con mắt như gần nảy lửa. Anh còn nhìn rõ hai bàn tay của cậu siết chặt lại run lên.
- Chẳng lẽ...Cậu ta...thật sự...
Evil khẽ nhủ trong lòng. Nếu thật sự là như thế thì anh đã có đối thủ rồi.
Bác Jolly đi trước dẫn mọi người vào trong. Nơi này tôi đến nhiều lần rồi nên không cần bác Jolly chỉ dẫn thì tôi cũng biết đường đi vào phòng.
Đi thẳng rồi rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng chúng tôi cũng tới phòng khiêu vũ.
Bác Jolly mở cửa ra. Bên trong đã đầy ắp người. Đã thế lại còn toàn là những người cỡ bự.
Tôi há hốc mồm. Sao bác ấy có thể quen với nhiều người nổi tiếng như thế? Ngưỡng mộ quá đi!
Bố tôi cũng quen biết rất nhiều người ở đây nên lại bận rộn đi chào hỏi. Mẹ tôi cũng đi theo, còn Doãn Bình và Dị Hiên thì lại đi chơi đâu mất rồi. Thế là ở đây chỉ có tôi và Evil là đứng đấy chẳng biết làm gì.
Nhưng bỗng nhiên có người bước tới bên Evil:
- Cháu là con trai của họ Tống - Tống Mạc Dương?
Evil quay lại nhìn người vừa đặt câu hỏi. Đó là một cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần. Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy chính là nữ minh tinh nổi tiếng nhất giới giải trí đây mà.
- Đúng ạ!
Evil khẽ gật đầu. Nghe thấy thế, cô ấy cười một cách cực kì xinh đẹp rồi quay lại nói với bố tôi:
- Thạch tiên sinh! Ngài thật là có mắt nhìn! Có được một con rể tương lai tài giỏi thế này!
Nghe thế, bộ tôi lại nở mũi:
- Cô quá khen!
Khác với sự vui vẻ của mọi người là con mắt thán phục của tôi. Tôi nhìn Evil chằm chằm không chớp mắt.
- Sao thế? - Evil thấy biểu cảm kì lạ của tôi thì khẽ hỏi.
- Anh thật là giỏi quá đi!
Tôi vui vẻ nói to. Đúng lúc đó thì Hàn Dư bước vào, trước cậu là Doãn Bình và Dị Hiên.
Cậu liếc xéo nhìn Evil rồi nói:
- Cậu là anh thì phải quan tâm tới em chứ!
Evil khẽ nhướng mày. Rõ ràng là cậu ta đang tìm cớ để trút giận lên đầu anh đây mà.
Hai đứa nhóc kia lớn rồi cần gì phải quan tâm thế. Doãn Bình tới đây hàng chục lần rồi thì làm sao có từ bị lạc được.
Thế mà mọi người lại không biết gì, khen Hàn Dư không tiếc lời.
Điều này khiến Evil tức điên lên.
Hàn Dư còn quay lại nhìn Evil với con mắt khinh bỉ.
Tôi thấy lạ, liền hỏi:
- Hai người sao thế?
Cả hai mặt lạnh lên tiếng:
- Không sao cả!
Thấy thế, tôi lại càng thấy có nhiều sao hơn. Cho hai người này gặp nhau có phải là một quyết định sai lầm không nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT