Bố tôi vừa dắt tay hai đứa vào nhà, mẹ tôi đã chạy từ trên lầu xuống nhanh như một tia chớp rồi ôm lấy bố tôi.
Tôi quay mặt đi. Biết hai người định làm gì rồi, nên tôi không dám nhìn. Thế mà Evil lại...
- Sao thế? Xem đi mà học hỏi!
- Gì chứ!
Sao lúc nào trong đầu anh cũng...
Mãi đến tận mấy phút sau, bố mẹ mới rời nhau. Sau đó bố nói:
- Để chúc mừng bác Jolly chuẩn bị thăng chức, và cũng để chào đón chàng rể tương lai của họ Thạch ta, tối mai sẽ có một buổi khiêu vũ tại nhà bác Jolly.
Wao! Khiêu vũ!
Dòng họ của bác Jolly rất giàu, hơn nữa lại bị nhiễm thói quen phương Tây nên nhà nào của người thân bác cũng có một phòng khiêu vũ rộng lớn.
Hơn nữa, ở nhà bác Jolly, tôi sẽ có thể gặp lại người bạn cũ...À quên! Người ấy đã ra nước ngoài rồi mà nhỉ?
- Em vẫn đưa những bộ đồ anh mua cho em chứ?
- Đương nhiên là có!
Bao nhiêu bộ đồ đẹp thế, để ở KTX thì tốn lắm nên tôi mang theo luôn.
- Tối nay sẽ bắt đầu lúc 8 giờ.
Bố tôi vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác to đùng kia ra. Bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Mẹ tôi lấy áo từ tay bố rồi treo lên móc đồ.
Dị Hiên với Doãn Bình chạy đâu mất rồi, chắc là do bố chỉ biết nói chuyện với chúng tôi nên hai đứa nó bỏ đi chơi rồi.
----------------
Buổi tối.
7 giờ, cả nhà vừa ăn xong thì tôi đã bị mẹ kéo vào phòng, mẹ lôi luôn cả Evil đi cùng.
- Nào! Cho mẹ xem váy Tống Mạc Dương mua cho con thế nào nào!
Evil ngồi trên giường chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi lấy những bộ váy siêu đẹp siêu đắt mà anh mua cho đặt lên giường.
Sau đó anh chỉ vào một bộ váy màu tím:
- Mặc bộ này đi!
- Bộ này cũng đẹp đấy chứ!
Mẹ tôi không tiếc lời khen mãi. Mỗi một bộ tôi lấy ra là mẹ lại khen đến chục lần.
- Con vào thử bộ này xem nào!
Mẹ tôi vừa nói vừa đẩy tôi vào nhà tắm. Tôi tặc lưỡi, cần gì phải vội thế đâu chứ! Vẫn còn 1 tiếng nữa mà. Với lại từ đây tới nhà bác Jolly cũng đâu có xa lắm đâu!
Tôi vào trong nhà tắm 5 phút rồi mới ra.
Bộ váy tôi đang mặc có màu tím nhạt, sau lưng, ở phần eo có một chiếc nơ nhỏ cũng màu tím nhưng đậm hơn. Váy phồng lên, trông tôi như một nàng công chúa vậy!
Too vừa bước ra thì Evil cũng đã thay một đồ trông hệt như một chàng hoàng tử vậy.
- Cô thật là xinh đẹp! Công chúa!
Evil tiến tới, nắm lấy tay tôi rồi đặt môi lên đấy. Hic! Tôi lúc nào cũng bị cái vẻ mặt và giọng nói tương tự này làm cho hồn phiêu phách lạc đây!
- Được rồi! Hai đứa cũng hơi quá rồi đó!
Mẹ tôi bật cười rồi đi ra ngoài. Phù! Nhờ mẹ mà tim tôi đỡ mệt rồi.
----------
Ra tới gara, mọi người đã tập trung đầy đủ ở đó, chỉ có tôi và Evil là ra hơi muộn thôi.
- Còn 10 phút nữa! Hai đứa làm gì mà lâu vậy?
Bố tôi nhìn đồng hồ rồi nhăn mày. Đến cả Dị Hiên và Doãn Bình đã ngồi chiễm chệ trên xe cũng hùa theo:
- Đúng đó! Hai anh chị làm gì mà lâu vậy? Chẳng lẽ hai người hú hí thêm mấy chục phút nữa mới ra hả?
Hú hí?
Tôi có thể hiểu được cái ý nghĩa đen tối trong cái từ hú hí đó. Tôi bực mình phản bác:
- Hai đứa đen tối quá đi! Hai anh chị cực kì trong sáng nhá!
Bố tôi bực mình gắt lên:
- Có nhanh lên không thì bảo! Muốn cãi nhau thì lên xe mà cãi! Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!
- Vâng!
Bị bố mắng, tôi buồn xiu, cũng là do hai cái đứa nhóc ranh này thôi mà! Hai đứa nói cái câu ấy sao không mắng chứ! Giá như hai đứa nó không nói thì bọn tôi đã lên xe từ lâu rồi.
- Tống Mạc Dương à! Cháu biết uống rượu không?
Xe vừa chuyển bánh, bố tôi liền cất giọng hỏi. Nghe bố hỏi, tôi cũng hơi tò mò. Tôi chưa bao giờ thấy Evil uống rượu.
- Cháu biết uống nhưng cháu không uống! Sao vậy ạ?
Nghe thế, bố tôi bật cười rồi nói:
- Không có gì! Chỉ là lát nữa bác sẽ uống rượu hơi quá đà thôi! Nên nhờ cháu chở cả nhà về vậy!
Nghe thế, Evil nhếch môi rồi tựa vào ghế:
- Chuyện nhỏ thôi ạ!
----------------------
Vài phút sau, chúng tôi đã tới nhà bác Jolly. Nói là nhà người thân của bác chứ thực ra thì chủ nhân của căn nhà này đã đi du lịch nước ngoài mấy năm rồi, nên căn nhà này đã đóng cửa mấy tháng. Giờ bác Jolly về, cộng thêm tính sạch sẽ của bác nữa nên căn nhà lại trở nên đẹp như cũ.
Xe vừa đậu vào gara, bác Jolly liền bước tới:
- Thạch tiên sinh! Tôi rất vui vì ông đã tới!
Bác Jolly giơ tay ra bắt tay bố tôi như là một lời chào. Tôi vừa mở cửa bước ra thì bác Jolly liền nhìn thấy:
- Ồ! Thạch Linh! Giờ trông cháu còn xinh hơn lúc sáng rồi đấy! - Sau đó thì bác ngó nghiêng rồi hỏi, - Thế bạn trai cháu đâu?
Đúng lúc tôi định trả lời thì Evil bước ra ngoài. Vì Evil ngồi giữa nên phải để hai đứa nhóc kia ra đã anh mới ra được nên lúc này, ra cuối cùng cũng trở nên đặc biệt.
- Ồ! Cháu cũng đẹp quá nhỉ?
Bác Jolly cất giọng trầm trồ. Ánh mắt bác nhìn Evil phải nói là cực kì ưng ý.
Đúng lúc đó thì có thêm một chiếc xe đen phóng như bay vào gara. Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là xe của bác Franches.
- Ồ! Mọi người đều tập trung ở đây sao?
Bác Franches bước ra, cả hai người bạn của bác đều tập trung trong gara. Thật là kì lạ.
Bác Franches đến bên tôi rồi đập một phát nhẹ vào vai tôi:
- Cháu xinh thế này chắc thằng nhóc đó sẽ phải nhìn cháu đắm đuối đấy!
- Ai ạ? Ý bác là Tống Mạc Dương sao?
Tôi khẽ nhìn Evil. Anh ấy đã nhìn tôi đắm đuối suốt trong phòng rồi.
- No no no! Ý bác là cháu ruột của Jolly cơ!
- Hả! Ý bác là...
Tôi trợn tròn mắt, sau đó nhìn bác Jolly:
- Hàn Dư có về ạ?
- Ừ! Nó với về chiều nay! Chẳng biết vì có chuyện gì mà nó đặt vé gấp rồi bay về đây luôn!
Nói vậy có nghĩa là...tôi sắp được gặp lại người bạn thân nhất của tôi khi ở đây rồi!
Nhưng mà...Liệu Evil có...
- Hàn Dư là ai?
Vừa nghe tôi nhắc tới tên Hàn Dư, Evil mặt mày đã tối lại. Sau đó nhìn tôi chằm chằm tra khảo. Hic! Đúng là ghen thật rồi!
- Evil à! Anh đừng ghen tuông lung tung thế chứ? Chỉ là bạn của em thôi mà!
- Trai hay gái?
- ...Trai!
-...
Hic! Tình huống gì đây trời?
Đúng lúc đó thì có vị cứu tinh chạy tới:
- Anh Dương ơi!
Doãn Bình không biết từ đâu chạy tới liền kéo Evil đi đâu không biết. Ủa! Dị Hiên đâu rồi?
- Chuyện gì thế?
Evil nhăn mày nói. Thằng nhóc này vừa phá hoại chuyện của anh đấy. Giờ trong đầu anh chỉ có cái tên Hàn Dư ấy cứ quanh quẩn trong đầu. Đó là tên nào?
Đúng lúc đó thì cả hai người liền trông thấy Dị Hiên đang ngồi trong một góc, đang thò đầu và tay vào một đống sắt vụn đặt trong góc tường. Sau đó lấy ra một cái hộp hình vuông.
- Lấy được rồi!
Dị Hiên vừa nói vừa lấy cái hộp đó ra.
- Cái gì thế?
- Em không biết! Em với Dị Hiên bỗng nhiên nghe thấy tiếng tíc tắc phát ra trong này nên nhờ anh tới lấy dùm. Nó ở sâu quá nên bọn em không lấy được. Ai ngờ...Dị Hiên lấy được rồi.
Nhưng vừa lấy được chiếc đồng hồ đó ra thì sắc mặt Dị Hiên trắng bệch. Sau đó ném chiếc đồng hồ đó đi:
- Đó...Đó không phải đồng hồ!
Sau đó nó liền lùi lại phía sau, chấn vào tường.
Evil liền cầm chiếc đồng hồ đó, đồng tử mắt bỗng nhiên thu hẹp lại:
- Là bom hẹn giờ! Còn 10 giây!
- Cái gì?
Ở chỗ tôi, tôi bị mọi người kéo vào nhà luôn. Tôi thì vẫn muốn ở lại. Chẳng biết lúc nãy Doãn Bình kéo Evil đi đâu rồi nữa.
Tôi quay đầu lại nhìn gara thì bỗng nhiên ở cuối nhà gara bỗng nhiên nổ một phát sáng luôn cả một vùng. Đồng tử mắt tôi thu nhỏ lại, mọi người đều giật mình quay đầu lại.
Phía cuối nhà gara không có cửa, lúc nãy Doãn Bình còn kéo Evil vào sâu bên trong gara. Gara ở đây dài tới mấy mét, có thể bỏ được hơn chục cái xe.
Nếu vậy thì, cả Evil, Doãn Bình và Dị Hiên đều đang ở trong gara. Lẽ nào cả ba người bọn họ...
KHÔNG!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT