Sóng biển từng đợt vỗ vào bờ nghe rất vui tai.

Hạ Băng Khuynh đứng trong nước biển, xoa bàn tay bầm vì vừa bị anh nắm chặt, không thèm nhìn Mộ Nguyệt Sâm ở sau.

Mộ Nguyệt Sâm thấy cô xoa tay, trong lòng có chút hối hận.

Hối hận bản thân vì xúc động mà kéo cô đến đây, hối hận bản thân dùng sức quá mạnh khiến tay cô bị bầm.

“Tay không sao chứ!” Anh quan tâm hỏi một câu.

“Không sao” Hạ Băng Khuynh bình thản trả lời, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh kéo tôi đến đây làm gì?”

“Anh muốn ở riêng với em một lúc” Anh dùng lí do này để ngụy tạo áy náy trong lòng.

“Mộ Nguyệt Sâm, chúng ta chắc không có thân phận gì để ở riêng với nhau.” Cô nhìn đường chân trời phía xa, nhàn nhạt đáp.

Kí ức quá nhiều khiến cô không tìm được từ để hình dung quan hệ hiện tại giữa họ.

“Tùy tiện nói chuyện đi, không cần thân phận”

Anh đi đến bên cô, cùng cô nhìn ra xa.

Cô không trả lời, cho nên im lặng nhìn sóng biển.

Rất lâu không ai nói gì, chỉ có tiếng gió và sóng biển.

“Hai năm nay sống thế nào?” Giọng anh rất nhạt, rất nhẹ, như lập tức có thể bị gió thổi đi.

Advertisement / Quảng cáo


Từ khi cô về đến nay, anh nói rất nhiều chuyện với cô, nhưng lại không dám hỏi sống tốt không!

“Vẫn tốt, khá thích. Anh không phải sớm biết rồi sao?” Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt đã không còn lạnh nhạt như trước.

Chỉ là, tình yêu và nhiệt tình trước đây cũng tan biến rồi.

“Anh chỉ muốn hỏi thôi, muốn hiểu nhiều hơn.” Hai tay anh bỏ túi, giọng điệu hành động tùy ý.

“Uhm” Cô gật đầu, sau đó quay đầu ngược lại, cúi nhìn chân mình trong nước.

Trắng nõn, rất dễ thương.

“Anh thì sao? 2 năm nay sống thế nào?” Cô biểu cảm như không quan tâm, nhưng khiến tay trong túi Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt.

Từng ngón tay run rẩy như thể hiện chủ nhân đang rất hưng phấn.

Trùng phùng lâu như vậy, lần đầu cô hỏi tình trạng của anh.

Nhận thức này khiến anh sắp nhịn không được kích động.

“Em muốn biết sao?” Anh đầy kì vọng hỏi.

Nắm đấm, nắm chặt rồi thả lỏng, thả lỏng rồi lại nắm chặt.

“Không có gì nói, tự nhiên tìm chủ đề. Nếu anh có chủ đề khác thì chúng ta có thể thay đổi.”

Ngữ khí của cô, bộ dạng không chút quan tâm.

Advertisement / Quảng cáo


Nhưng Mộ Nguyệt Sâm biết, đây không phải suy nghĩ thật của cô.

Vì anh nhìn rõ chân dưới nước của cô khẽ thu lại, thay cho ngón tay run rẩy.

“Anh phải sắp xếp lại từ ngữ mới biểu lộ được cảm nhận của anh trong 2 năm nay.”

Anh thở một hơi ra, để cảm nhân sâu trong đáy lòng nói ra.

Không khí như trở nên trầm nặng.

Ngón chân của Hạ Băng Khuynh cào chặt mặt dép.

Cô tưởng như vậy có thể che giấu tất cả biểu cảm của mình, nhưng không biết như vậy càng để lộ tâm trạng khó nói của cô.

“2 năm em rời đi, tim anh trống rỗng 2 năm. Bên trong không thể đựng bất kì thứ nào, từ cảm tình đến con người sự vật.”

Anh dùng câu này mở đầu, khiến tim Hạ Băng Khuynh khẽ đau đớn.

Cô làm sao không phải vậy chứ?

Cô dùng thời gian 2 năm thôi miên bản thân, cuối cùng trở thành bộ dạng cô coi là đao thương bất nhập.

Nhưng đối mặt với sự dịu dàng của anh, cô vẫn trầm mê, vẫn sẽ thích.

“Có lúc anh nghĩ, nha đầu tham ăn thành thói hoạt bát đáng yêu trước đây đi đâu rồi. Anh tìm hết tất cả căn phòng cũng không thể bóng dáng của em. Lúc đó anh mới biết em thật sự rời xa anh rồi.”

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play