Họ k phải mới vừa lên máy bay sao, nhanh như vậy đã cất cánh rồi?
Tốc độ cũng quá kinh người rồi!
Thật sự là lên thuyền của giặc rồi!
“Ngồi đi---” Khương Viên ở sau đỡ vai Hạ Băng Khuynh, đồng thời nhanh chóng lén chớp mắt với Mộ Nguyệt Sâm hai cái.
Như là ra hiệu vậy.
Mặt Mộ Nguyệt Sâm k biểu cảm, cũng k đáp lại ánh mắt của Khương Viên.
Hạ Băng Khuynh quay nhìn bên Quý Tu và Tiêu Nhân, nhịn sự k vui xuống ngồi bên Mộ Nguyệt Sâm.
Tình thế k cho phép cô tức giận, chuyến du lịch thông thả của thầy Quý và Tiêu Nhân nếu có ai gây náo loạn lên sẽ khiến họ khó xử.
Cô ngồi xuống.
Biểu cảm mọi người lần lượt vui vẻ.
Mộ Nguyệt Sâm cũng khẽ nhếch mày lên.
Biểu cảm nhỏ nhặt của họ k thoát khỏi ánh mắt của Hạ Băng Khuynh, cô nhịn r nhịn cuối cùng k chịu đc nữa nói, “Vốn tôi k muốn nói, nhưng hình như k nói k đc, các người lúc nào cũng thích tưởng tượng, vậy tôi nói cho mọi người nghe thà ngửi mùi của anh ta cũng k muốn thấy, cho nên ngồi bên cạnh anh ấy, nếu mấy người ai chịu nhường chỗ tôi sẽ cảm kích vô cùng.”
Câu nói sắc bén mang tia châm biếm của cô truyền đến.
Cố Quân Thụy bọn họ k hẹn cùng ngây người, đều rất biết điều quay đầu đi.
Con gái tức giận quả đáng sợ.
“Haha---” Khương Viên cười 2 tiếng, “Các người ngồi đi, tôi ra trc coi cái lập tức quay lại!”
Cô quay eo thon chạy khỏi chốn thị phi này.
Khoang máy bay trở nên im lặng.
Nhiều hơn là sự kì lạ.
Có lúc im lặng khiến ng khác khó thở hơn ồn ào.
Bề ngoài mọi người đều tự có niềm vui riêng, có xem tạp chí có nghe nhạc có coi phim.
Nhưng thực tế, tâm tư đều tập trung trên ng Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm, tạp chí với iPad đều để che mắt mà thôi.
“Môi e tím hết rồi còn k uống tí, đừng còn chưa đến đảo đã bệnh rồi.” Mộ Nguyệt Sâm nhẫn nại khuyên cô, ly vẫn để cách má cô vài cm.
Mang theo hơi nóng của nước hoa ép từng đợt thổi lên mặt cô, dường như là hơi nóng từ miệng anh thổi ra vậy.
Đến tên ngốc cũng nhìn hiểu, bây h a đang dỗ dành cô.
Mấy tên đồng đảng Cố Quân Thụy Quản Dung Khiêm liều mạng nhịn cười, lúc sống có thể thấy Nguyệt Sâm thấp giọng hà hơi thật sự chết cũng k tiếc nữa.
Hành động này tuyệt đối thú vị.
Tay Mộ Nguyệt Sâm nâng lên đợi Hạ Băng Khuynh đến lấy.
Mà Hạ Băng Khuynh như cũ nhìn tạp chí, như là phía trc có văn bản gì rất hấp dẫn cô, mắt cũng k thèm nâng k quan tâm nói, “V cũng k s, bệnh r thì đưa tôi về, mọi ng tiếp tục chơi, sẽ k ảnh hưởng.”
Mộ Nguyệt Sâm mím môi k nói chuyện.
Cũng là tạm thời k tìm đc gì để nói.
Tay vẫn k mệt mỏi nâng lên.
2 ng vì ly nước mà trở nên căng thẳng,
Mộ Nguyệt Sâm ở trc mặt anh em k thể mất mặt.
Hạ Băng Khuynh nói k cần là k cần, 5 lần 7 lượt lừa cô thật sự tưởng ân nhân thì muốn làm gì làm à.
Tiêu Nhân kéo kính đen bên mũi xuống, ló đầu ra hưng phấn nhìn cảnh thú vị này.
- -------- ----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT