Lúc Tiêu Nhân thấy Quý Tu liền im lặng, ánh mắt hiển nhiên lóe lên tia hối hận, miệng mở lớn như muốn hút lại tất cả những lời lúc nãy mình nói ra.

Cô phiền não dùng tay cào tóc vàng ngắn như ổ quạ của mình, cố gắng muốn thể hiện bộ dạng thục nữ nhưng lại cảm thấy đã không kịp rồi.

Phiền quá

Cô cắn răng nhìn sang Quý Tu.

Anh mặc sơ mi trắng phối với áo lông cổ V màu xám khói bên ngoài, phía dưới vẫn là quần đen dài, cả người toát ra khí chất bất phàm ưu nhã.

Sớm biết anh đến lúc nãy cô đã không nói những tin đồn nửa thật nửa không về ảnh đế với Hạ Vân Khuynh rồi.

Tuy chỉ là nói mà thôi nhưng Quý Tu nghe được phải làm sao?

Nhất thời không gian im tĩnh đến Hạ Băng Khuynh cũng không phía phá vỡ sự ngại ngùng này như thế nào.

Hạ Vân Khuynh còn cầm túi trên bàn lên che nửa mặt, “Hai người nói, tôi đi trước.”

Không có nghĩa khí như vậy!

Tiêu Nhân âm thầm trợn mắt sau đó cắn răng, chạy thẳng qua bên cửa phòng, “Tu Tu, anh đến rồi, sao không nói trước một tiếng? Thật đáng ghét!”

Hạ Băng Khuynh bị giọng nói ngọt ngào của cô làm cho nổi da gà, quay người nhanh chóng về phòng ngủ để lại phòng ăn cho Tiêu Nhân và Quý Tu.

Quý Tu không nói gì chỉ cúi nhìn, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua tóc ngắn vàng của Tiêu Nhân.

“Tu Tu, có phải anh muốn cho em kinh ngạc không.” Tiêu Nhân vừa như không có chuyện gì nũng nịu vừa muốn chui vào lòng Quý Tu.

Cũng không quên khẽ ngẩng đầu nhìn biểu cảm bây giờ của anh.

Rốt cuộc anh nghe được hay không?

Cô cảm thấy bản thân sắp tâm thần phân liệt rồi.

Vừa hi vọng Quý Tu không nghe để tránh hiểu lầm vừa hi vọng anh nghe để có thể ghen một chút.

Như vậy thì hoàn mỹ rồi.

Nhưng Quý Tu biểu cảm nhàn nhạt thậm chí không chút dấu vết đi qua một bên, tránh cái ôm của cô, “Tôi đến tìm Băng Khuynh.”

“Oh” Tiêu Nhân ôm khoảng không khó tránh chút thất vọng.

Cô cúi đầu nhìn bàn chân trắng lộ ra bên ngoài của mình, “Cậu ấy ở phòng ngủ.”

“Tôi biết”

Quý Tu bước đến trước phòng ngủ gõ cửa, “ Băng Khuynh, em ra một chút.”

Hạ Băng Khuynh ở trong trì hoãn một chút, muốn cho Tiêu Nhân thêm tí thời gian ở bên Quý Tu.

Sau đó cô mới ra, “Thầy Quý, sao vậy?”

“Bên đó có điện thoại nói nếu bên chúng ta không có việc gấp hi vọng rút thời gian đến tp W để giao lưu học thuật.” Giọng Quý Tu không gợn sóng.

Hạ Băng Khuynh chớp mắt nhìn Tiêu Nhân ở sau một cái.

Tiêu Nhân nhanh chóng đưa tay lại dấu “X” lớn ở trong không, ý là đừng đi, cô không cho!

Đùa gì chứ, cô còn chưa đoàn tụ với Tu Tu đủ sao có thể để anh nói đi liền đi?

Đặc ánh mắt ảm đảm lúc nãy của anh khiến trái tim nhỏ của cô sắp thành tim thủy tinh rồi.

Hạ Băng Khuynh thu ánh mắt lại, “Cái đó, thầy Quý không phải đã nói là qua tết mới đi sao”

“Sao, e còn có chuyện?” Quý Tu đương nhiên không ngu như vậy, anh biết Hạ Băng Khuynh ở khách sạn nửa tháng sắp rảnh đến meo móc rồi, sao có thể có chuyện gì?

Hạ Băng Khuynh lập tức nghẹn lại, “A, em em, em cái đó, cái đó cái gì là tình huống đột ngột!”

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play