Lời vừa nói ra, sắc mặt Hạ Băng Khuynh lập tức thay đổi.

Hạ Vân Khuynh có chút hối hận, nhưng bây h e phạm lỗi chị như cô k thể k quản.

2 năm nay nghĩ đến e lưu lạc bên ngoài cô lại k yên giấc.

Bây h càng gấp đến điên.

Như v kêu cô làm s nói chuyện với ba mẹ?

Trầm mặc kéo dài, sau đó như có gì thắt chặt cổ họng Hạ Băng Khuynh, khiến cô cảm thấy khó thở.

Cô nắm chặt bàn chải: “V chị khoan đừng làm loạn, ra ngoài trc đi”

Ầm 1 tiếng, cửa nhà vệ sinh bị đóng lại.

Hạ Vân Khuynh bị ánh mắt trc khi e đi vào làm cho ngừng lại, nửa bước cũng k dám động.

Tại ánh mắt đó

Khiến cô chút sợ?

Như bản thân k nên nhắc chuyện đó.

“Cái đó” Ng ở sau vỗ vai Hạ Vân Khuynh, như muốn thử giải thích.

Hạ Vân Khuynh k kiên nhẫn đẩy tay ra: “Lấy tay dơ của cậu ra, lưu manh thối! Chị k cần cậu hầu hạ!”

“Lưu manh thối” khó xử mấy giây, sau đó lấy tóc giả trên trán xuống, “Chị Vân Khuynh, là e, Tiêu Nhân!”

Hạ Vân Khuynh trừng to mắt: “Tiêu Nhân? S e thành dạng quỷ này?”

Như đàn ông v, tóc dài ngang vai hồi trc cắt thành tóc ngắn, còn nhuộm màu hạt dẻ!

Dưới mũi dán 2 miếng râu!

Trên ng mặc T-shirt trắng rộng, thân hình lại cao, nhìn lướt tuyệt đối giống nam!

Quan trọng là giọng nói.

Hạ Vân Khuynh hóa đá đứng tại chỗ, tim dâng lại cảm xúc hối hận muốn chết.

Tiêu Nhân xoa cổ họng: “Tối qua đóng phim khuya, đóng 1 nữ giả thành nam tiểu lưu manh, vì làm khuya mà bị khan, mới sáng về ngủ đc tí đã bị chị làm tỉnh”

Còn nói cô là ngưu lang (nghĩa là trai bao)

Tiêu Nhân có chút muốn cười.

2 ng nữ làm s ngưu lang đc?

Cô còn là chức nữ đó!

Hạ Vân Khuynh chút nữa suy sụp: “S e k nói sớm!”

“Nhìn bóng e k nhận ra, vừa muốn giải thích chị đã nổ tung r”

Hạ Vân Khuynh””

Thần kinh đáng thương của cô sắp suy nhược r.

Tiêu Nhân đồng cảm nhìn cô một cái, đi đường quen thuộc đến tủ áo lấy một cái đầm 2 dây thay áo thun ra, “E vừa đóng phim ở ngoài về, chị Vân Khuynh, buổi sáng có phần e k?”

Hạ Băng Khuynh vô lực xua tay: “E đi ăn đi, ở bên ngoài”

Tiêu Nhân chân trần đi trên thảm chạy ra ngoài.

Hạ Vân Khuynh đợi ngoài nhà vệ sinh, đợi lúc e ra, ng chị như cô thành công lộ ra sự hối hận chân thành: “Băng Khuynh, chị”

“Ăn cơm đi!” Hạ Băng Khuynh nhàn nhạt nói.

Từ góc độ của Hạ Vân Khuynh có thể thấy mắt e có chút đỏ.

Góc mắt còn có chút ươn ướt.

Hạ Vân Khuynh hối hận đến nỗi muốn nhảy lầu: “Băng Khuynh, chị k cố ý, chị chỉ lo cho e, chị”

Hạ Băng Khuynh mặt k biểu cảm rời phòng ngủ, ngồi chỗ cố định của mình, bưng sữa trc mặt uống từng ngụm nhỏ.

Nhất thời im lặng k lời, ai cũng k nói gì.

Đến Đóa Đóa cũng phát hiện không khí căng thẳng của ng lớn, yêu cầu bảo mẫu dẫn cô ra ngoài chơi.

“Cô mang bé ra đại sảnh ks chơi một chút đi!” Hạ Băng Khuynh căn dặn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play