A k biết dỗ ng khác, 2 năm trc k biết, hôm nay 2 năm sau cũng k tiến bộ gì.

Nhưng lời này anh nói rất tự nhiên, có thể đã là tiến bộ rất lớn của anh.

Vì không muốn mỗi ngày về căn hộ fai nhìn thấy căn phòng trống, nhưng lại k để ng khác động vào bất kì thứ gì bên trong.

Đến lúc cô mới rời đi, ga giường đã dùng qua, anh cũng k dám giặt, k dám động.

Vì sợ mất đi mùi hương của cô, càng sợ mình sẽ quên mất.

Cho nên bây h, a thật sự sợ cô mang đồ rời đi nói thế nào cũng k ở lại.

Hạ Băng Khuynh k nói gì thêm.

Ánh dương xuyên qua rèm cửa làm tan chảy khuôn mặt đẹp trai của anh.

Sóng mũi cao, mắt sâu thẳm, môi mỏng còn hơi nóng anh phả ra.

Cô lập tức hoang mang.

Cũng người đó, cũng giọng nói mang tí sủng nịch.

Thật sự dễ khiến ng khác trầm luân.

Ngón tay cuộn trong lòng bàn tay, cào lên thịt mang cảm giác đau.

Cô hít một hơi, cực kỳ lí trí nói: “Đc r, tôi k giận nữa!”

Mộ Nguyệt Sâm ngây người.

Trực giác nói anh biết cô đang nói dối.

Mắt anh như ngọn đuốc, soi từng tấc thịt trên khuôn mặt nhỏ của cô, muốn tìm dấu vết cô đang nói dối.

Nhưng, lại không có.

Cô bình thản khiến anh có chút hoảng.

“Hạ Băng Khuynh, tức giận thì tức giận, e nói ra tôi cũng k cười e.”

“Thật sự k tức giận nữa!” Hạ Băng Khuynh lắc đầu, như vì chứng minh mình k tức giận, cô còn cười với anh, “Như v đc chưa?”

K tức giận.

Mộ Nguyệt Sâm lập tức có cảm giác đã dốc hết toàn lực nhưng lại như đánh vào bông gòn v, rất bất lực.

K tức giận có phải thể hiện là không còn quan tâm nữa?

Hạ Băng Khuynh đẩy tay anh ra, lấy đth bàn bên cạnh thành thục bấm dãy số.

11 chữ số, k chút ngừng lại, lưu loát bấm từ tay cô, từng chữ số nhẹ nhàng tút lên như là đánh từng cái vào tim Mộ Nguyệt Sâm.

Anh nhìn đến đôi mắt nảy lửa, cô lại k nhận ra gì cả.

Đợi đối phương nhận đth liền nói: “Thầy Quý, thầy ở đâu? Tôi về ks r, uh, k cần chăm sóc thiếu gia đó nữa.”

Cụp một tiếng, đth k chút báo trc bị ngắt.

Hạ Băng Khuynh thậm chí chưa nghe đc Quý Tu nói nửa chữ.

Trong tay Mộ Nguyệt Sâm cầm dây đth, bên trên có vết nứt có thể thấy đc lúc anh rút ra dùng bao nhiêu sức.

Tay Hạ Băng Khuynh thậm chí quên mất fai để ống nghe lại chỗ cũ.

Ngây ng một chút, Hạ Băng Khuynh mở miệng khẽ ho một tiếng: “Mộ Nguyệt Sâm, a bị gì v? Tôi nói k tức giận r, anh còn k hài lòng? Với lại đây là ks, làm hủy đth fai đền tiền.”

Mộ Nguyệt Sâm nghe cô nói đến vấn đề này liền cười lạnh.

Anh bị gì v?

K lẽ cô k biết cô như đang cầm dao, từng nhát chém lên ng anh? Mà k chút lưu tình nhát nào cũng chém ngay chỗ yếu ớt nhất của anh.

Sau đó bây h cô lại vô tội nhìn a hỏi a bị gì v?

Thật là 1 câu hỏi hay!

Mộ Nguyệt Sâm k tức mà cười, anh thật sự thật sự muốn hỏi cô--- Hạ Băng Khuynh e có mắt k? E có thấy anh đang vì e mà chảy máu k?

Cô hít 1 hơi, “Tôi nói r, nếu e tức giận chuyện tôi nói bị thương lừa e, tôi thậm chí có thể xin lỗi chỉ cần e hết giận e làm gì tôi cũng chấp nhận.”

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play