Cho tới màn hình đen lại, trong phòng, quay lại im tĩnh.
Im tĩnh đến nỗi, cô có thể nghe đc tiếng nhịp đập nhanh 1 cách bất ngờ.
Mất mát, k thể né tránh mà xuất hiện, k chút báo trc mà chiếm lấy tim cô.
Hạ Băng Khuynh thất vọng cắn môi, để đth xuống.
Nhưng giây sau, lại vang lên---
Lần này, vẫn là anh!
Cô cầm lên, dừng chút, tim âm thầm đếm đến 3, sau đó nhận: “Alo, ai v?”
Ai v?
Cô dám hỏi anh là ai?
Mộ Nguyệt Sâm ngồi trong xe, mắt khẽ trầm xuống.
Ngẩng đầu, nhìn khách sạn trc mắt---
Nhìn cửa sổ v, a k biết cô ở căn nào, nhưng, anh k thay đổi hướng nhìn của mình, mà nhìn từng căn, tìm kiếm bóng dánh xinh đẹp nào đó.
“Đương sự của cô” Anh trầm trầm nói.
“Đương sự của tôi đều là tử thi, xin hỏi anh là bộ nào?”
“Hạ tiểu thư còn có sở thích nói chuyện với tử thi?”
“Thì ra là Mộ tiên sinh, anh là đương sự của vụ án, k fai của tôi.” Hạ Băng Khuynh nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì s?”
Ngữ khí, mang theo sự xa cách.
Thời gian 2 năm, cô đã học ngữ khí này rất tốt, rất tốt.
Nhưng lần nữa gặp a, còn có lúc nghe giọng của anh, cô lại vẫn v, có chút run rẩy.
Chỉ là, anh nghe k ra.
“Cô là ng kiểm thi, tôi có vài câu hỏi muốn gặp trực tiếp xác nhận tí”
Giọng Mộ Nguyệt Sâm thấp xuống, như hạt mát xa, cách đth nhẹ ma sát mặt cô.
Ngón tay cầm đth khẽ chặt hơn, Hạ Băng Khuynh để đth ra xa tí: “Chuyện này thầy của tôi chịu trách nhiệm, k bằng a tìm a ấy? Số phòng là”
“Tôi nhớ ng giải phẫu là cô, kết luận là ng khác giết cũng là cô, s còn cần ng khác giải thích với tôi?”
Hạ Băng Khuynh “”
“Số phòng của cô”
Anh trầm giọng, hỏi câu hỏi trong lòng muốn hỏi từ lâu.
“Tôi k cho rằng chúng ta có”
“Số phòng” Anh k cho phép ngắt lời, căn bản k cho cô bất kì cơ hội thay đổi chủ đề.
Hạ Băng Khuynh bất lực khinh bỉ: “Xin lỗi, k thể nói!”
“Cô muốn tôi gọi cho cục cảnh sát tp S, kêu họ giúp tôi tra s?”
“‘ Hạ Băng Khuynh cạn lời, thật sự muốn cúp máy ngay.
Nhưng, cô biết Mộ Nguyệt Sâm nói đc, làm đc.
Đây quả thật là lãng phí cảnh lực!
Cô k cam tâm nói số phòng.
Bên kia cụp 1 tiếng, đã cúp, bên kia truyền đến tiếng máy bận.
Hạ Băng Khuynh ở trong phòng đi lại, bước chân gấp gáp.
Ánh mắt, liếc qa mình trong gương.
Cô vẫn mặc đồ trắng sáng nay, đầu tóc vì vừa nãy lăn lộn mà rối loạn.
Đưa tay, muốn vuốt lại tóc.
Nhưng lúc chạm vào tóc, cô liền nghĩ đến 1 cách, như là đang muốn hả giận, vốn tóc đã rối còn rối hơn.
Sau đó lấy đth, gọi Quý Tu, kêu anh cũng qa đây.
Nhưng đth bên phòng Quý Tu vang rất lâu, nhưng k ai nhận.
Đến đth di động cũng khóa máy.
Cửa phòng, đã vang lên---
- -------- ----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT