“Mộ tổng cảm thấy tôi có thể hiểu lầm gì?” Quý Tu nhàn nhạt nói, mắt bình thản.

Mộ Nguyệt Sâm nghẹn.

Trầm mặc, k nói.

“Điều tra là việc của cảnh sát, pháp y chúng tôi, theo thông thường mà nói k có nguy hiểm.” Quý Tu tiếp tục nói: “Hơn nữa Băng Khuynh là cô gái, ng của cảnh sát, ít nhiều cũng sẽ chăm sóc nhiều hơn. Anh yên tâm.”

“Tôi k có k yên tâm, chỉ là tò mò, hỏi tí mà thôi.” Mộ Nguyệt Sâm ngữ khí lạnh lùng kiêu ngạo, thái độ cũng v.

“V thì tốt. V, tạm biệt.”

Quý Tu đóng cửa, k ở lại phòng làm việc lâu thêm khắc nào.

Cho đến khi anh và Hạ Băng Khuynh vào thang máy, cửa phòng cũng k bị mở ra lần nữa.

Mộ Nguyệt Sâm đứng dậy, đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn xe cộ dưới lầu---

Đây là tầng 32, đến xe cũng nhỏ như 1 đốm lửa.

Nhưng, anh lại chuẩn xác tìm đc thân hình ốm gầy xinh đẹp đó---

Cho đến khi Hạ Băng Khuynh ngồi lên xe rời đi, a vẫn đứng bên cửa sổ, rất lâu, bất động.

Giữa họ, đến tìm 1 lí do quan tâm cũng khó khăn.

TP S giống như Mộ Nguyệt Bạch nói, 2 năm thay đổi rất nhiều.

Hạ Băng Khuynh cũng sắp k nhận đc đường, may mà bên cạnh có Quý Tu.

2 năm a thường về, mưa gió k đổi.

Chỉ là

“Thầy Quý, có cần cùng đi ăn gì đó?” Hạ Băng Khuynh kiến nghị.

Quý Tu lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Về khách sạn nghỉ thật tốt, tôi kêu ng ship đồ về.”

“Dạ đc”

Hạ Băng Khuynh cũng k miễn cưỡng.

Dù cô rất nhớ đồ ăn vặt nơi đây.

Quý Tu và cô tạm biệt r tự về phòng.

Hạ Băng Khuynh ở phòng 1 mình cảm thấy chán.

Muốn ngủ, nhưng k ngủ đc.

Như sau khi về tp S, đến k khí cũng trở nên khác đi.

Cô buồn phiền vỗ gối, chôn mình trong chăn, ở trên giường lật ng qa lại.

Đầu giường truyền đến tiếng đth rung.

Cô tưởng công việc, liền lấy đth---

Trên màn hình hiện ra 3 chữ đang nhảy, khiến Hạ Băng Khuynh hoàn toàn ngây ng.

Kí ức như thủy triều, nhẹ nhàng vỗ vào bờ, k mạnh, nhưng lại khiến trong lòng gợn sóng.

“Alo, tại s trong đth anh tên tôi thành bé hổ nhỏ?” Cô nằm trên ng anh, ra vẻ quan trọng “kiểm tra” đth anh.

Mộ Nguyệt Sâm ngẩng đầu khỏi văn kiện, sủng nịch nhìn cô: “E k fai bé hổ nhỏ thì à gì? Móng vuốt lợi hại hơn bất kì ai, sau này sinh ra con, sẽ là bé hổ nhỏ nhỏ!”

Hạ Băng Khuynh bất lực lại mắc cười khinh bỉ: “Nếu em là bé hổ nhỏ, anh là hổ giấy!”

Mỗi lần nhìn đều rất hung dữ, mà cuối cùng k khiến cô cảm thấy đáng sợ.

Mộ Nguyệt Sâm thả văn kiện, làm bộ dạng như muốn chọt lét cô.

Kết quả Hạ Băng Khuynh chủ động, đổi tên của anh trong danh bạ mình, thành hổ giấy.

Vốn tưởng chuyện đó qua thì như khói v, đã bị xua đi sạch sẽ.

Nhưng 2 năm nay k đổi đth, lại chôn giấu nhiều kỉ niệm như v.

Như là những cây gai nhỏ, lúc nào cũng có thể chạy ra nhẹ đâm cô 1 cái.

Đth vẫn rung trong tay, tê tê, như là rung động đến huyết quản bên trong.

Nút nhận nghe k ngừng sáng lên.

Ngón tay đột nhiên k nghe lời cứng nhắc, k biết thế nào, cũng k thể nhấc lên đc.

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play