Hạ Vân Khuynh dùng sức cúp máy, mắt như có như k lướt qa tất cả ng trong Mộ gia.

“Băng Khuynh nói thế nào?” Mộ Cẩm Đình đang chọc bé dễ thương trong lòng, ngẩng đầu nhìn vợ.

“A hi vọng nó về, hay k về?”

Hạ Vân Khuynh đưa ra 2 lựa chọn.

Mắt, khẽ liếc qua Mộ Nguyệt Sâm đang ngồi phía tay phải.

Anh vẫn như cũ cao lạnh bình thản ăn tối, như căn bản k nghe lời chị dâu nói.

2 năm nay tính a vẫn v, thậm chí lạnh lùng hơn, bây h cũng chính thức nhận công ty của ba, từ phó tổng thành tổng tài!

“Nhìn e nói kìa” Mộ Cẩm Đình biết ý vợ mình, có ý tứ nói: “A đương nhiên i vọng Băng Khuynh về r, mỗi ng ngồi đây, đều hi vọng Băng Khuynh về nhìn công chúa nhỏ của chúng ta, cũng về thăm chúng ta, thăm tất cả mọi ng, đúng k?”

2 trưởng lão Mộ gia cười gật đầu, Tân Viên Thường càng hưng phấn: “Đứa nhỏ đó 2 năm k về, bên ngoài chắc khổ lắm, đợi nó về, fai bù đắp thật tốt!”

Lần trc sau khi Hạ Băng Khuynh sảy thai, bà luôn k chăm sóc đc, lun cảm thấy áy náy.

Mộ Nguyệt Bạch nhàn nhã thả dao nĩa xuống, ưu nhã kéo áo choàng k dây của mình lại, “Vừa hay dạo này e rảnh, đợi Băng Khuynh về, nhất định cùng em ấy đi khắp nơi. 2 năm tp cũng thay đổi nhiều.”

Anh cũng như vô tình nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái.

Ánh mắt mọi ng, có lớn gan có ẩn giấy rơi lên ng mình, Mộ Nguyệt Sâm như cũ như k thấy gì.

Ăn luôn miếng thịt bò cuối cùng, sau đó lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy, đầu cũng k quay lại rời đi.

“Ài, em trai anh có ý gì?” Hạ Vân Khuynh có chút tức giận: “Nghe tên em em, tốt xấu cũng phản ứng tí chứ?”

Mộ Cẩm Đình nhức đầu.

Năm đầu lúc Hạ Băng Khuynh rời đi, 2 ng như nước với lửa, gần đây k dễ tốt hơn tí, h lại chiến tranh lạnh r.

1 bên là em trai mình bộ dạng yêu k thể hiểu đc, 1 bên là em gái mà vợ yêu thương nhất.

Anh thật sự thành trư bát giới soi gương, trong ngoài đều k fai là ng mà.

May Tân Viên Thường giải vây giúp con cả, “Vân Khuynh, Băng Khuynh nế về, kêu nó ở lại lâu tí r đi. 1 cô gái đi khắp nơi vẫn là khổ. Con ở bên nó nhiều hơn.”

Hạ Vân Khuynh um 1 tiếng, gật đầu.

Cuối cùng cũng có ng như mình thương e gái, cô luôn k thoải mái trong lòng, cũng thoải mái hơn tí.

Chỉ là k biết em gặp lần này có nghe lời, thật sự về k.

Lầu 2.

Dưới ánh trăng, sương mù dày đặc.

Đã vào xuân r.

Mộ Nguyệt Sâm bưng rượu đỏ đứng trc cửa sổ, chân trần, nhìn hoa viên Mộ gia.

Bóng rơi lên đá hoa cương lạnh lẽo phía sau, cô độc, kéo dài.

2 năm.

S chỉ có 2 năm?

Rõ ràng là 2 năm 1 tháng 12 ngày.

ANh ngẩng đầu, uống cạn rượu trong ly.

Hạ Băng Khuynh

Thật sự, lâu k gặp.

Thực ra lúc nãy ăn cơm, giấu trong ánh mắt lạnh lùng là sự vui sướng, niềm vui khó lòng khắc chế đc.

Như 1 đứa trẻ, kì vọng đồ chơi yêu thích.

Nhưng cô k fai đồ chơi, mà là lời nguyền khắc sâu trong cốt cách của anh.

Hôm sau.

Cháu gái lớn của Mộ gia đầy tháng tổ chức ở nhà hàng 7 sao to nhất tp, bên trong trang trí đẹp dễ, màu hồng làm chủ đạo, khiến mọi thứ như là ảo mộng.

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play