Mộ Nguyệt Sâm đứng đó, sau khuôn mặt bình thản là thế giới suy sụp.

Rời khỏi.

Cô ấy muốn rời đi.

“Bây h cậu hài lòng r chứ” Hạ Vân Khuynh mắt đỏ như thấy máu: “Cậu có thể tiếp tục tiêu sái, qua 1 -2 năm nữa, ai là Hạ Băng Khuynh cậu cũng mơ hồ k biết. Nhưng Băng Khuynh thì, 1 dao trên ng, 1 dao trên ngực, chịu 2 dao rời đi, nó chỉ là thiếu nữ 19 tuổi, tôi nói s cậu có thể ra tay đc?”

“Đc, Vân Khuynh---” Mộ Cẩm Đình kéo cô lại: “Đừng nói nữa, chúng ta về nhà r nói!”

Nhưng Hạ Vân Khuynh như k nghe, cô đau lòng r.

“Lúc nãy nó ôm tôi, còn an ủi tôi, kêu tôi đừng đau lòng, nó trải qa nhiều v, nó 1 chữ cũng k nói nó đau cỡ nào. Lúc nó đến là vui vui vẻ vẻ, lúc đi giả bộ kiên cường. Nó vết thương đầy ng, bây h tôi còn k dám tưởng tượng lúc nó sảy thai, 1 mình nó trải qa ntn, tôi chỉ nghĩ thôi, cũng cảm thấy đáng sợ” Hạ Vân Khuynh hô hấp rất gấp, cô bình tĩnh lại chút, biểu cảm rất lạnh, nhưng cực kỳ kiên nghị: “Mộ Nguyệt Sâm, cậu k xứng với em tôi!”

Nói xong lời cuối, cô đẩy tay Mộ Cẩm Đình ra, bước lớn rời đi.

Những ng khác đứng tại chỗ bất động.

Gió thổi qua vai từng ng.

Bọn ng Cố Quân Thụy lần lượt nghiêng ng thở dài.

Băng Khuynh là cô gái tốt, lạc quan, kiên cường, nhìn thì đẹp 1 cách yếu đuối, nhưng trong cốt cách lại là cô gái mạnh mẽ, dám làm dám nhận, cũng dám yêu dám hận.

Còn là ng ăn nhiều nữa.

Mộ Cẩm Đình nhìn Mộ Nguyệt Sâm, vốn k tính quan tâm tiểu tử này, nghĩ nghĩ, nó là em mình, Vân Khuynh cũng nói 1 nửa r, anh cũng k phiền nói hết, anh đi qa, áp giọng: “Băng Khuynh vừa nãy kêu anh và chị dâu đến, nói muốn theo thầy Quý học, vừa hay Quý Tu nhận đc bản kế hoạch, fai đi các nước khác nhau, Băng Khuynh theo anh ta đi. Chị dâu chỉ có 1 đứa em, lòng khó chịu, e thông cảm tí”

Anh vỗ vai cậu: “Anh đi đây!”

Mộ Cẩm Đình đi r.

Ôn Tử Tích từ bắt đầu đến kết thúc bị 2 ng này làm cho sơ ý.

Có lúc, sơ ý cũng là 1 loại vũ nhục.

Mộ Nguyệt Sâm đứng tại chỗ, cơ thể cao lớn như nhập vào trong bóng, k thể tách rời.

“Nguyệt Sâm, chúng ta đi thôi!” Ôn Tử Tích k dám động anh.

Cố Quân Thụy thấy Mộ Nguyệt Sâm ở trạng thái khúc gỗ, cũng k dám qa làm phiền, ai biết, bây h trong lòng cậu ta đang chứa gì.

“Tử Tích, hay chúng ta đi trc” Quản Dung Khiêm nói.

“Muốn đi các anh đi, tôi về cùng Nguyệt Sâm” Ôn Tử Tích mới k để Mộ Nguyệt Sâm ở lại 1 mình.

Mấy ng họ nhìn qua nhìn lại.

“Dù s a fai đi r” Cố Quân Thụy đối với chuyện say rượu lần trc còn ám ảnh.

Anh nhanh chóng chuồn.

Quản Dung Khiêm và Ôn Nhã Liên cũng nhanh chóng chuồn.

Ôn Tử Tích thực sự sợ Mộ Nguyệt Sâm sẽ đi tìm Hạ Băng Khuynh, nha đầu đó bây h đang ở căn hộ trc mắt thôi.

“Nguyệt Sâm---” Cô cẩn thận kêu anh.

Mộ Nguyệt Sâm k phản ứng.

Anh đi về trc, mặt k biểu cảm, mắt sâu k đáy, như là thế giới rộng lớn nhưng k chân thật, bên trong đều là gió lạnh.

Anh cứ thế đi, đi đến bên xe, lạnh lùng lấy chìa khóa xe, ấn cái liền ngồi vào.

Ôn Tử Tích lập tức mở ghế phụ ngồi vào.

Cô dịu dàng nói: “Nguyệt Sâm, hay e cùng a đi gặp em gái Băng Khuynh, k cần biết thế nào, cũng là ng quen mà.”

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play