“Cảm ơn anh, thầy Quý, phiền anh 1 chút r, có chuyện gì gọi cho tôi. Bây h tôi, k cầu gì, chỉ hi vọng có thể thấy nó tốt hơn, nó vẫn còn nhỏ như v.” Nói đến liền đau lòng, mắt Hạ Vân Khuynh lần nữa đỏ lên.

Cô chính là tính quá mềm mỏng.

Chút chuyện cũng k nhịn đc, nếu Mộ Cẩm Đình đối với cô như v, nếu mọi chuyện đều xảy ra trên ng cô, cô sớm k chịu nổi mà chết r.

“Sẽ qua thôi, Băng Khuynh là cô gái dũng cảm, nếu cô ấy có thể độc lập chịu đựng trong mấy ngày, có thể thấy nội tậm thực sự rất mạnh mẽ” Thầy Quý an ủi.

Hạ Vân Khuynh gật đầu.

Nói chuyện 1 phen, nội tâm cô cũng đỡ hơn nhiều.

Thời gian k sớm, cô từ biệt rời đi.

Quý Tu tiễn cô ra cửa, về phòng ngủ.

“Chị em đi chưa?” Hạ Băng Khuynh cười hỏi.

Đến nhà Quý Tu thời gian cũng gần ngày r, phần lớn thời gian cô đều cố gắng duy trì nụ cười.

“Đúng v, đi r!” Quý Tu đáp, dừng 1 chút, lại nói: “Chị e rất lo lắng! Mắt đỏ lên mấy lần.”

“Chị luôn là ng đa sầu đa cảm” Hạ Băng Khuynh cúi đầu nhẹ cười.

“Có ng quan tâm là chuyện tốt, về bên Mộ gia, sau này e k cần lo lắng nữa, chị và anh rể e tự động sẽ đi giải quyết. Tiếp sau đây, chỉ cần an tâm dưỡng tốt cơ thể.”

Hạ Băng Khuynh cảm kích mím môi: “May mà có thầy Quý giúp e.”

“Nếu e thật sự cảm ơn tôi, thì nhanh dưỡng tốt cơ thể. Mai có cần kêu Tiêu Nhân đến?” Quý Tu cười nhạt hỏi.

“Tốt thì tốt, nhưng thầy nói nếu cậu ấy đến, có liều mạng với e k? E nằm giường thầy, ở nhà thầy, cô ấy còn k làm loạn lên s, e sợ Tiêu Nhân lúc đó ghi hận móng vuốt đều bay qua em.”Hạ Băng Khuynh giả bộ sợ.

“Có thể đùa, chứng minh k có chuyện gì!” Quý Tu cười nhẹ: “Đc r, thời gian k sớm, ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Quý Tu đẩy cửa phòng ngủ, nhẹ đóng lại.

Trong phòng, yên tĩnh.

Hạ Băng Khuynh dựa đầu giường, giây trc còn hoạt bát cười nói, giây sau liền biến mất.

Tim, trong không khí khô khan từ từ chìm trong lạnh lẽo.

Đêm tối k ng, là thời gian vết thương tiếp tục phát triển.

Những kí ức đau đến k thể đau hơn nữa lại từ từ chui vào trong lòng cô.

Khiến cô trong đêm tối sống k đc, chết k xong.

Tận trong đáy lòng hít sâu 1 hơi, cơ thể cô từ từ trượt xuống.

K nghĩ nữa!

Kí ức k có đủ sức lực, nó chỉ là 1 loại gọng kiềm.

Nhắm mắt, cô chuẩn bị ngủ r.

Trong mộng, mong là k thấy đc anh ta.

Hôm sau.

Lúc dậy đã sắp 9h.

Hạ Băng Khuynh xuống giường, vệ sinh cá nhân, đi ra ngoài.

Nhà k ai, đồ ăn sớm để 1 phần trên bàn kèm 1 tờ giấy.

Lấy giấy lên xem, Hạ Băng Khuynh để lại chỗ cũ, ngồi xuống ăn sáng.

Sau khi ăn, Hạ Băng Khuynh lại về phòng, ngồi dựa đầu giường.

Trên giấy, chỉ viết kêu cô nghỉ ngơi.

Buổi chiều qa rất nhanh.

Lúc 3h, Quý Tu về, mang theo Tiêu Nhân.

May mà trên đường về Quý Tu có nói với cô, vừa vào phòng ngủ, cô liền xông đến, k nói 2 lời liền ôm chặt Hạ Băng Khuynh: “Đứa trẻ đáng thương, đứa trẻ đáng thương.”

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play