Cô nói rất bình thản, thậm chí còn mang theo cảm giác thoải mái.

Anh có thể dứt khoát chém 1 đao như v, đối với cô mà nói s k fai là 1 sự giải thoát chứ.

K cần fai đối diện với sự lạnh nhạt của anh, k cần đối diện với những ng phụ nữ đó, cũng k cần hành hạ bản thân.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn nụ cười trên mặt cô, tim thắt lại.

Đi đến đây, k ai có dũng khí tiếp tục đi tiếp, đi đối mặt với vũng máu đó, sự thật k thể xóa mờ.

Nếu 2 ng ở chung với nhau chỉ còn oán hận, thật sự đã đến lúc kết thúc r.

Anh quay ng, đi ra ngoài.

Ôn Tử Tích tự nhiên đi theo.

“Mộ Nguyệt Sâm, tạm biệt!”

Sau lưng, là tiếng tạm biệt bình thản.

Cơ thể Mộ Nguyệt Sâm mạnh mẽ dừng lại, 1 sự đau đớn tràn ra từ trong mắt.

Hạ Băng Khuynh nhìn a lần cuối.

Sau đó nói với mình, sau này đừng gặp ng đàn ông này nữa, dù có hạnh phúc hay k,. lúc này, cô đã tự viết dấu chấm cho mình.

Cửa trống rỗng.

Anh đi rồi.

Thở dài quay đầu lại, Hạ Băng Khuynh cảm thấy bây h bản thân như 1 cọng lông vũ v, có thể bay đến mỗi góc của thế giới này.

Chuyện Hạ Băng Khuynh sảy thai Mộ Nguyệt Sâm k nói cho nhà nghe.

Chính xác mà nói, anh chưa từng về nhà.

Mộ gia mấy ngày nay đang đau đầu vì chuyện của Ôn Tử Tích, họ tưởng Hạ Băng Khuynh đang dưỡng thai ở căn hộ, nghĩ nghĩ, vẫn là k để cô biết thì tốt.

Ôn Tử Tích kể từ lần đến trc, mấy ngày nay đều k đến, Nguyệt Sâm k có tin tức, cũng k biết xử lý hay chưa.

“Vân Khuynh, mai đến căn hộ 1 chuyến! 2 đứa trốn ở căn hộ k biết gì. Chủ yếu, chuyện của Ôn Tử Tích, đi thăm dò thử.” Tối, Tân Viên Thường nói với Hạ Vân Khuynh.

“Đc, mai sáng con đi!” Hạ Vân Khuynh đáp ứng.

Cô vốn muốn đi gặp em.

Nếu k vì chuyện nữ hầu, vốn tính là về Giang Nam gặp ba mẹ, cứ v, năm nay k đính hôn đc r.

Hôm sau.

Hạ Vân Khuynh sáng sớm đã đến căn hộ.

Vừa ra thang máy, không khí lạnh lẽo truyền đến.

Phòng khách sạch sẽ, ngăn nắp, k chút hơi ng, cô đi vào phòng, gõ cửa, k đáp, đẩy vào, bên trong k ng.

Mới 9h!

Băng Khuynh đi đâu?

Đến phòng khách, cô kiếm 1 vòng, k đc nên vẫn gọi cho Mộ Nguyệt Sâm. Tình hình này, cô k muốn gọi cũng fai gọi.

Điện thoại thông r, kết quả, Mộ Nguyệt Sâm k nhận đã cúp.

“Tiểu tử này---” Hạ Vân Khuynh bị chọc tức, liền gọi cho Mộ Cẩm Đình: “Chồng, Nguyệt Sâm bị gì v, đth cũng k nhận, e ở căn hộ, nhưng Băng Khuynh k thấy, anh tìm Nguyệt Sâm giúp, 2 ng này, làm gì v!”

“Đi khám thai r chứ, hnay hình như là ngày khám!” Mộ Cẩm Đình nghĩ, nói.

“Đc r, e quên mất, k gì, chắc sắp về, e đợi.” Hạ Vân Khuynh yên tâm cúp máy, ngồi sofa đợi.

Bệnh viện.

Thai phụ bt, 6 tháng là xuất viện về nhà nghỉ dưỡng, Hạ Băng Khuynh là sảy thai, ở 5 ngày cũng là thường.

Sáng, bác sĩ đến kiểm tra nói Hạ Băng Khuynh có thể xuất viện.

Nhưng, Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ, lại k tìm đc ng đón mình.

K muốn để chị và anh rể đến, họ nhất định sẽ hỏi lung tung, cũng k thể ng khác của Mộ gia, Tiêu Nhân lúc này đang học, hơn nữa cô cũng k có tiền trả viện phí.

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play