Mắt Hạ Băng Khuynh như cũ nhìn về chỗ nào đó, cũng k quay lại.

Tùy họ.

Tim, sắp đã vì mất con mà mất cảm giác.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô gái bất động thanh sắc, lòng càng âm u, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Ôn Tử Tích, miệng nhếch lên nụ cười “Cô có con r?”

“Dạ, dạ đúng!” Ôn Tử Tích đáp có chút chột dạ, nhưng khi cô thấy miệng anh có nụ cười kì lạ khó tả, liền hiểu ý đồ của anh.

“Là của tôi?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi, nụ cười trên miệng k biến mất.

Lần này, Ôn Tử Tích mặt mang nụ cười, cương trực gật đầu: “Đúng v!”

Cô biết đây là đáp án anh muốn.

Vì, kích động nha đầu nhỏ ở trên giường, anh có yêu cầu này, cô tự nhiên phối hợp.

Mộ Nguyệt Sâm sờ bụng cô: “Cô có thật đúng lúc!”

Mắt Hạ Băng Khuynh run rẩy.

“Tôi vừa bị mưu sát 1 đứa con, cô lại cho tôi 1 đứa, Tử Tích, tim tôi đột nhiên thoải mái nhiều.” Tay Mộ Nguyệt Sâm ôm Ôn Tử Tích.

Miệng anh tuy nói v, nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương nhìn Hạ Băng Khuynh.

Cô k fai k quan tâm con s, k fai k khó chịu k đau s, v như v thì s?

Cô k fai quan tâm cái này nhất s!

Ôn Tử Tích vốn biết mắt anh đang nhìn Hạ Băng Khuynh, tất cả đều làm cho cô ta coi, cô như cũ nguyện ý phối hợp, cực kỳ dịu dàng sờ vai anh: “Đừng giận, e sẽ sinh con ra thật an toàn, tuyệt đối k như cô ta!”

“Anh tin! Cũng làm mẫu cho người phụ nữ k biết trời cao đất dày, ngu xuẩn, lại độc ác như rắn thấy, để cô ta biết thế nào là tình mẫu tử”

Lời của Mộ Nguyệt Sâm từng câu từng chữ đâm vào tim Hạ Băng Khuynh, lúc cô đau đến k muốn sống, lúc sự lạnh lẽo và thanh tỉnh đang tê dại anh lại hung hăng đâm cô 1 nhát.

Đau là đau, nhưng loại đau này đối với Hạ Băng Khuynh mà nói trở nên k đau k nhột nữa.

Thời gian đau khổ nhất nhất, cô cũng chưa chết đi.

Cô thở chậm, mở đôi mắt 2 ngày nay k thể nào ngủ đc ra, đây là khoảng thời gian bi thương nhất là cô từng trải qua.

Quay đầu đi, nhìn về 1 hướng xa, cô nhắm mắt lại.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt nghiêng của cô, cổ mỏng manh như chỉ cần vặn cái là có thể gãy, tóc dài mất đi độ bóng, như là rong rêu xơ xác.

Cả ng k có chút tức giận gì.

Trái tim tăm tối tiết ra dư vị chua xót.

Có thể, họ thật sự k hợp.

Ôn Tử Tích ở bên k nhận ra tâm trạng của Mộ Nguyệt Sâm thay đổi, tự nghĩ cho mình tiếp lời: “Nguyệt Sâm anh yên tâm, e nhất định sẽ con ra thật khỏe, nuôi lớn, sau này chúng ta cố gắng trở thành ba mẹ tốt.”

Mộ Nguyệt Sâm k đáp.

Ng anh yêu nhất, muốn có con với cô nhất, đã tan nát r.

Trong 1 đêm.

Tất cả dường như trở nên vô nghĩa, dù cho bóp chết cô, thứ đã mất cũng k quay lại.

“Hạ Băng Khuynh, đợi sau khi xuất viện, sống cuộc sống mà cô mong muốn!” Môi mỏng, nhả ra mấy chữ.

Bất lực, cô độc, thử buông tay.

Hạ Băng Khuynh nghe câu này, khuôn mặt nghiêng đột nhiên có động tĩnh.

Cô như đang mỉm cười: “Đây là lần thứ 2 anh nói chia tay, tôi nghĩ cũng là lần cuối r! Đc r, tôi đáp ứng!”

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play