Não Hạ Băng Khuynh như bị kẹt 1 lúc:”Hả?”

“Em gái, chị k muốn làm khó e, nhưng bạn e trộm túi của chị, trốn ở nhà vệ sinh trung tâm thương mại k chịu ra, điều này làm chị khó xử. Nếu k fai là bạn e, sớm đã báo cảnh sát r!” Khương Viên k nhanh k chậm nói.

“Đừng báo, e lập tức qa đó.” Hạ Băng Khuynh liền nói.

Con ranh này đang làm gì?

Kêu đi lấy đth lén coi tin tức, làm gì trộm luôn túi của người ta.

Cúp máy, Hạ Băng Khuynh cẩn thận nhét đth vào trong túi Mộ Nguyệt Sâm, có chút chột dạ nói: “Haha, xem ra, chúng ta chỉ có thể đến trung tâm thương mại của chị Viên.”

Mộ Nguyệt Sâm híp mắt nhìn cô: “Tiêu Nhân tại s đến trung tâm thương mại của Khương Viên?”

Hạ Băng Khuynh mở to đôi mắt trong suốt, giả ngốc lắc đầu: “K biết, chắc đi dạo!”

“Dạo trung tâm thương mại tại s trộm túi?” Mắt Mộ Nguyệt Sâm hiện tia nghi ngờ.

“Làm s e biết, e đâu fai sâu trong bụng cậu ấy” Hạ Băng Khuynh giả bộ vô tội: “Có thể---, có thể thấy túi đẹp, nhất thời nổi ý, đó là túi Hermes, Tiêu Nhân sớm muốn có 1 cái.”

Mộ Nguyệt Sâm lộ biểu cảm thản nhiên: “Ồ, v tại s k trộm cái mới, trộm của Khương Viên?”

Sau lưng Hạ Băng Khuynh chảy mồ hôi lạnh.

Cô cười khan: “E thật sự k biết!”

Tuy a k nói, nhưng biểu cảm và câu từ, đã lộ ra sự nghi ngờ!

Mộ Nguyệt Sâm cong môi, k vòng vo với cô: “E xác định chuyện Tiêu Nhân đến trung tâm thương mại trộm túi klq đến e.”

“Tại s nhất định liên quan đến e?” Hạ Băng Khuynh ưỡn ngực, mặt nhỏ căng lên.

Thực ra trong lòng yếu như bị 1 ngàn con kiến bò loạn.

Tâm trạng bây h rất kì lạ, cô có thể quang minh chính đại nói với a suy nghĩ của mình, nhưng, từ khi cô biết cô gái đó không như những cô gái bình thường, cô lại k hỏi ra miệng đc.

Cô cũng k biết là sợ cái gì.

“Klq thfi tốt, 2 đứa nha đầu quỷ tụi e, luôn như hình với bóng, ai biết 2 đứa có kế hoạch gì k.” Mộ Nguyệt Sâm k cho là đúng nói, mắt quan sát biểu cảm của cô.

“E là 1 thai phụ thì có kế hoạch gì chứ, ngta k đến tính kế e là tốt lắm r!” Hạ Băng Khuynh lớn tiếng nói, mặt xụ xuống quay qua kia.

Aiyo mẹ ơi, tim cô sắp bị dọa chết mất.

Mộ Nguyệt Sâm k hỏi thêm, chú tâm lái xe.

20ph sau, họ đến nơi.

Phòng làm việc của Khương Viên ở lầu 5.

Vừa lên, thấy Khương Viên đang cùng trợ lý đứng trc nhà vệ sinh.

“Chị Viên, xin lỗi, chị đừng giận, e bảo đảm kéo cậu ấy ra khỏi nhà vệ sinh, trả túi cho chị!” Hạ Băng Khuynh lên trc xin lỗi.

Khương Viên an ủi nhẹ vỗ vai Hạ Băng Khuynh: “Đừng căng thẳng, chị Viên nếu muốn báo cảnh sát đã sớm báo. Căn bản là, chỉ là 1 cái túi nếu con bé thích, chị tặng cho là đc, nhưng vấn đề là trộm xong trốn vào nhà vệ sinh, điện thoại túi tiền của chị đều trong đó, chị cũng k thể cho cả túi tiền cho con bé chứ.”

“Dạ, dạ, chị Viên nói đúng” Hạ Băng Khuynh gật đầu liên tục, chỉ cửa nhà vệ sinh: “Nha đầu này gần đây bị điên, đồ của e cũng hay lấy bậy, cứ tiếp tục v thật sự fai đưa vào bệnh viện tâm thần.”

Xin lỗi, cô chỉ có thể nói v!

Mộ Nguyệt Sâm bỏ 2 tay vào túi, biểu cảm nhàn nhạt nói với Khương Viên: “S k kêu bảo vệ tông cửa bắt người?”

Khương Viên cười: “Làm gì cũng chừa đường luôn, hơn nữa là bạn của Băng Khuynh, thì cũng là bạn của tôi, nếu kêu bảo vệ bắt ra, v thì con bé sẽ mất mặt, 1 tiểu cô nương thôi mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play