“A gọi cho ai?’ Hạ Băng Khuynh đi qua, đứng bên anh, có chút tức giận.

Mộ Nguyệt Sâm kéo cô lên đùi: “1 ng bạn!”

“Bạn gì?” Hạ Băng Khuynh nhéo mắt anh, mặt nghiêm túc: “Nói thật cho e, k đừng giấu diếm.”

“Bạn bên Mỹ, anh hỏi anh ấy 1 số chuyện!” Mộ Nguyệt Sâm kéo tay cô ra, thả lên vai mình.

“Hỏi gì r?” Hạ Băng Khuynh truy hỏi.

Mộ Nguyệt Sâm khẽ trầm tư: “Chuyện này k chắc chắn, tình hình bên trong có chút phức tạp, đợi rõ ràng anh nói với em, đc k”

“K đc, k đc, k đc” Hạ Băng Khuynh nói liền 3 lần, biểu đạt cô k vui: “A có phải nhận ra cô gái trong bức hình? Anh biết cô ta là ai?”

“Bé ngốc, phụ nữ đó mặc thành v s nhận ra, anh là thật có 1 tấm lộ 1 góc mặt, nghĩ đến bên Mỹ có 1 kỹ xảo, có thể làm hình thêm rõ, cho nên mới vào gọi điện, kiếm ng giúp.”

Lời anh nói k thể phản bác.

Nhưng Hạ Băng Khuynh k biết s vẫn bán tín bán nghi: “Thật chỉ v?”

“Thật đó!” Mộ Nguyệt Sâm khẳng định gật đầu.

“V thì tốt!” Lòng Hạ Băng Khuynh biết có ép cũng k hỏi đc gì.

Họ rời thư phòng, đến phòng khách, Cố Quân Thụy đã đi r.

Đêm tối, Hạ Băng Khuynh nằm trên giường, k thể ngủ đc.

Nhưng họ tại s k chịu nói?

Ngày sau.

Mộ Nguyệt Sâm đến cty sớm.

Hạ Băng Khuynh 1 mình trong căn hộ.

Ngồi trên ban công, tay cầm sách, nhưng coi nửa ngày vẫn k vào chữ nào, đầu đều là hình bóng ng phụ nữ trong video, còn có biểu cảm kì lạ của Mộ Nguyệt Sâm và Khương Viên.

Họ k chịu nói, v cô tự tìm cách biết.

Mắt xoay chuyển, cô chạy đến phòng khách, dùng đth gọi Tiêu Nhân.

Qua 1 lúc, Tiêu Nhân mới nhận:”Alo, ai v?”

“Là tớ! Đth bị Mộ Nguyệt Sâm tịch thu, nói bức xạ! Tiêu Nhân, tớ bây h đang ở căn hộ của Mộ Nguyệt Sâm, tớ chán quá, trưa nay cùng tớ ăn cơm đi!”

“Đc!”

Hạ Băng Khuynh nói địa chỉ cho cô, sau đó cúp máy.

Trưa, Tiêu Nhân đến, Hạ Băng Khuynh đón cô ở dưới lầu.

Tuy Mộ Nguyệt Sâm có dặn, lúc anh k có mặt, k đc xuống lầu, cũng k đc để ai vào, nhưng Tiêu Nhân là bạn tốt nhất của cô, tuyệt đối tin tưởng.

“Căn hộ này lớn và đẹp quá!” Tiêu Nhân đeo cặp, nhìn đông nhìn tây, căn bản k dừng đc.

“Khoan nói đi---” Hạ Băng Khuynh kéo cô vào nhà ăn, bên trong có đồ ăn chuẩn bị sẵn trên bàn, đều là Mộ Nguyệt Sâm sáng sớm làm cho cô, cô kéo cô xuống ghế: “Đến, ăn cơm trc.”

“Đây đều là cậu làm?” Tiêu Nhân mắt muốn rớt ra.

“S có thể, Mộ Nguyệt Sâm làm!” Hạ Băng Khuynh ngọt ngào nói.

“Nha đầu cậu quá hạnh phúc r---” Tiêu Nhân gắp miếng ăn, cực kỳ vui dựng ngón cái lên: “Thật rất ngon!”

Hạ Băng Khuynh cười híp mắt nhìn cô: “Ngon chứ gì!”

“Ngon!” Tiêu Nhân gật đầu liên hồi.

“V ăn xong giúp tớ 1 chuyện”

“Chuyện gì?”

“Giúp trộm đồ!”

Tiêu Nhân lập tức bị nghẹn.

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play