Cơm tối.

Phòng ăn.

Hnay mọi ng đều có mặt, đến Mộ Lâm Nguyệt và Mộ Lưu Huyền thường k ở nhà cũng có mặt, cộng thêm Hạ Băng Khuynh, bàn ăn đc ngồi đầy.

Hạ Băng Khuynh trc đó chân bị thương cộng thêm mang thai, k thường xuống ăn, chân khỏe r, tình trạng ói cũng đỡ, liền xuống ăn.

Cô k muốn cứ ở trong phòng, cứ như bệnh nhân.

“Hqa trên núi k xảy ra chuyện gì chứ?” Mộ Bác Minh mở miệng hỏi.

“K có gì!” Mộ Nguyệt Sâm dứt khoát đáp, tiếp tục chậm rãi ăn cơm.

Hạ Băng Khuynh nghiêng đầu, nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái.

Cô trc đây ngồi kế chị, bây h đổi thành kế Mộ Nguyệt Sâm, cũng có thể coi là sự thay đổi thân phận.

Nghe anh đáp bình thản v, cô cũng hiểu anh muốn giải quyết chuyện này trong bí mật.

“K chuyện gì thì tốt, chuyện nữ hầu, bên cảnh sát có kết quả kt sơ bộ r, khả năng bị giết rất cao.” Mộ Bác Minh k muốn ăn để đũa xuống, tâm tư trầm nặng: “1 cô gái, có thể có thù hận gì, ta sợ, chuyện này là nhắm vào Mộ gia, nhắm vào Băng Khuynh.”

Sắc mặt mọi ng lập tức thay đổi.

“Sẽ k! Anh, đừng dọa ng!” Mộ Lâm Nguyệt có chút sợ sờ ngực, dù s cũng là giết ng.

Hạ Vân Khuynh cũng rất sợ: “S lại bị giết? K fai nói thần kinh có vấn đề s?”

“Bà xã, đừng căng thẳng” Mộ Cẩm Đình nắm tay cô, ẩn hiện cảm thấy tay cô đang run.

Tân Viên Thường nhìn trách chồng: “Đừng dọa mọi ng, năm nay anh có muốn sống tốt k.”

Mộ Bác Minh cười khổ: “E đó, nguy hiểm tồn tại trước mặt, k nói, còn gần nguy hiểm thêm 1 bước.”

“Ài---” Tân Viên Thường thở dài.

Mộ Nguyệt Bạch trầm mặc uống nước: “Hay là, đến trang viên bên Nhật của con ở 1 lúc, dù s năm trước con mới đi có 1 lần, nếu có ng muốn hại, cũng k biết địa chỉ trang viên.”

“Ý anh 2 k tệ, đi ở 1 tuần, nói k chừng trong tuần đó, bắt đc hung thủ.” Mộ Lưu Huyền mắt sáng lên, rất đồng ý.

Mắt Mộ Nguyệt Sâm u ám liếc nhìn Mộ Nguyệt Bạch: “Đi Pháp thì miễn, tối nay tôi đưa Băng Khuynh đến căn hộ ở.”

“Chỗ đó e chắc chắn an toàn?” Mộ Nguyệt Bạch nghiêm túc.

“Tôi có cho ng kiểm tra, rất an toàn!” Mộ Nguyệt Sâm khẳng định nói.

Mộ Nguyệt Bạch cười thản nhiên: “Rất nhiều nguy hiểm ẩn ở nơi e k biết, chỉ có đập tan ý định của hung thủ, mới thật sự an toàn.”

Mộ Nguyệt Sâm cúi nhìn dao nĩa trên tay, dựa về sau, dừng 1 lúc, mới ngẩng đầu: “Ai có thể khẳng định, những ng ngồi đó, k fai 1 trong những hung thủ có ý định.”

Không khí, trở nên ngưng trọng.

Sự kinh ngạc vô thanh vô thức bao vây mỗi người ngồi trên bàn.

“Nguyệt Sâm em đang nói gì” Mộ Cẩm Đình nhíu mày “E k coi những người ngồi ở đây là ai? Là ng nhà em.”

“Đây mới là điểm nguy hiểm nhất!”

“Tiểu tử này---”

Hạ Vân Khuynh kéo Mộ Cẩm Đình: “Đc r mà, anh nói ít 2 câu đi.”

Mộ Nguyệt Bạch thu ánh mắt lại.

Khuyên k đc, cũng k phí lời nữa.

Cơm xong, Mộ Nguyệt Sâm lấy đồ sạch, đưa Hạ Băng Khuynh đến căn hộ.

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play