“Bị a nhìn thấu r!” Hạ Băng Khuynh k phủ nhận, rộng lượng thừa nhận: “Nói thật lòng, tôi thật sự muốn ném chết anh”

Mộ Nguyệt Bạch lộ biểu cảm k biết nên khóc hay cười:”Dùng tuyết ném chết anh hình như k thể, nói cách khác, tiềm thức e k muốn a chết, nếu k sớm đã lấy đá ném anh r.”

“‘ Hạ Băng Khuynh cạn lời: “Thật sự mặt dày mà!”

Đến tiềm thức cũng kéo ra nói.

“E k thừa nhận là bình thường, tiềm thức vốn e k thể biết đc.” Mộ Nguyệt Bạch tiếp tục cười, muốn tiếp tục bôi đen cô.

“Tôi đi tìm đá, anh đợi đó!” Cô k ném chết anh k họ Hạ.

Hạ Băng Khuynh nói liền hành động, cào tuyết tìm kiếm, chuẩn bị lấy cục đá lớn qua.

Mộ Nguyệt Bạch đi theo qua đó, thấy cô như chạy rất nhanh trên tuyết, nhắc nhở cô: “E chậm tí, cẩn thận té!”

“Haha, đây k fai ý anh s!” Hạ Băng Khuynh cười lớn lạnh lùng.

“Nha đầu ngốc, nếu đây là ý của anh, e đã chết mấy trăm lần r!” Mộ Nguyệt Bạch ở sau sờ đầu cô.

“Ít giả bộ đi!” Hạ Băng Khuynh đi nhanh mấy bước, duy trì khoảng cách với anh.

Kết quả, trượt chân, ng ngã về sau:”A---”

Mộ Nguyệt Bạch ở sau lập tức đỡ cô: “Bé nhỏ, lời ng lớn k nghe, a kêu đừng đi nhanh mà k nghe, đợi Nguyệt Sâm về, sẽ lột da e.”

Hạ Băng Khuynh nắm tay anh đứng vững lại.

Vừa nãy cô tưởng mình xong đời r, chết chắc r, bản thân té, cơ hội tốt v, anh còn k nhân cơ hội để cô tự sinh tự diệt s, nhiều nhất nói mình phản ứng chậm, ai cũng k thể làm gì a.

Nhưng anh lại đỡ cô.

Lòng cô đột nhiên hỗn loạn, như là 1 sát nhân hàng loạn đột nhiên có lòng thương đối với chó mèo, điều này khiến cô hỗn loạn.

“S k nói chuyện, có fai sợ r s?” Mộ Nguyệt Bạch nhẹ gõ mũi cô.

Hạ Băng Khuynh tỉnh lại, cẩn thận lùi về sau 1 tí, nghi ngờ nhìn anh, suy đoán nói:”A đỡ tôi, là vì muốn ly gián bên Mộ Nguyệt Sâm đúng k! Trc mặt nói tôi đi đứng k cẩn thận, thực tế, muốn nói, tôi và anh ở chung đúng k!”

Đây đc tính là chiêu thức quen thuộc của anh!

Mà tên Mộ Nguyệt Sâm lúc nào cũng bị sập bẫy, lần nào cũng trúng chiêu.

Mộ Nguyệt Bạch cười: “Càng ngày càng thông minh, học 1 biết 10 r!”

“A ít nói nhảm, tôi nói với a Mộ Nguyệt Bạch, bây h chúng tôi k có thời gian chơi trò vô ích với anh!” Hạ Băng Khuynh rất nghiêm túc nói với anh.

“Bận gì mà k rảnh?” Mộ Nguyệt Bạch giả bộ tò mò hỏi.

“Hoặc là anh biết, or là k biết, nhưng, tôi nhất định k nói anh nghe!” Hạ Băng Khuynh cố ý làm mơ hồ anh.

Chỉ là, cố ý làm mơ hồ hồ ly già, như là múa rìu qua mắt thợ, hoàn toàn để lộ điểm yếu của mình.

Mộ Nguyệt Bạch cười ẩn ý:”Câu này nói rất hay, or là a k biết, nhưng ---. or là anh biết thì s!”

Hạ Băng Khuynh nghe lời của anh, da đầu tê dại, như bị bị đâm trúng điểm yếu, phản ứng cực lớn mở to mắt, kéo xa khoảng cách với anh.

“Mộ Nguyệt Bạch, anh nói thật đi, anh có phải biết ai đang hại tôi, hay là nói a căn bản là ng tham gia?” Nghĩ đến ng đứng sau, lưng cô liền lạnh lẽo.

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play