Hạ Băng Khuynh đỡ trán.

Mắt nhìn Mộ Nguyệt Sâm ngồi k lên tiếng, nhưng mặt ngày càng đen, cơ thể như gắn thêm thanh thép, cực kỳ căng thẳng.

Cô hiểu tâm trạng muốn bóp chết Tiêu Nhân của anh, quan trọng là, k thể nói đc.

Quý Tu từ tốn hô hấp 1 cái, nửa mắt liếc nhìn Tiêu Nhân, mới nói 1 câu: “Cô là đang nằm mơ!”

“Mơ cái gì---”

Tiêu Nhân chưa nói xong, Hạ Băng Khuynh đánh 1 cái vào gáy cô, cười nói:”Haha---, cậu tuyệt đối nằm mơ!”

“A---, Hạ Băng Khuynh cậu điên à, s đánh tớ.” Tiêu Nhân bị đánh mà k hiểu.

Hạ Băng Khuynh duy trì nụ cười, miệng k động,nhẹ tiếng nói: “K muốn chết, thì nhanh im miệng!”

Nói nữa, “ trái bom” k lên tiếng sẽ nổ mất.

Chủ tiệm ngồi đối diện thấy bọn họ “mâu thuẫn nội bộ” cũng khá kịch liệt, cười đứng dậy: “Đc r, nếu đều dậy r, tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng.”

Anh đi ra ngoài (thiệt ra k tiết lộ tuổi chủ tiệm nên trc đó mình dịch ông h dịch anh tại nghĩ chắc cũng trẻ).

“K cần đâu” Mộ Nguyệt Sâm kêu lại, thần sắc lạnh lùng: “Anh nghe rõ dây, rau trong bếp bỏ đi, kiểm tra lại ống nước trong nhà, tối qua có chuột sống ở nhà anh, cũng khá lớn đó.”

“Chuột?” Chủ tiệm kinh ngạc, k tin: “Chỗ tôi làm s có chuột, tam thiếu đừng đùa nữa.”

Mộ Nguyệt Sâm cao lạnh ngẩng đầu:”Tôi nhìn giống đùa s?”

“Thật s?” Chủ tiệm bán tín bán nghi.

“Coi như là giả đi!” Mộ Nguyệt Sâm phủi quần vốn k tồn tại bụi, lạnh lùng nói 1 câu:”K sợ dịch hạch, cứ việc ăn, đối với a, nói k chừng có công dụng giảm cân.”

“Vẫn là quên đi, tôi xử lý đồ trong bếp!” Chủ tiệm quay người, nhanh chóng chạy vào bếp.

11h30. đường thông r.

Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh ngồi xe Mộ gia rời khỏi, tài xế ngồi đợi 1 ngày 1 đêm, mông cũng ê.

Tiêu Nhân ngồi xe Quý Tu, cùng về trg.

Về đến Mộ gia.

Vừa vào, quản gia đón tiếp:”Tam thiếu, tiểu thư Băng Khuynh, 2 ng k s chứ.”

Hạ Băng Khuynh cười với ông: “K s ạ!”

Quản gia yên tâm r: “V thì tốt, 2 ng bị nhốt trên núi, khiến mọi ng lo lắng chết mất.”

“Chuẩn bị đồ ăn đưa lên phòng!” Mộ Nguyệt Sâm căn dặn đơn giản, ôm Hạ Băng Khuynh lên lầu.

Lên đến lầu 2, vừa vào phòng, Hạ Băng Khuynh ngồi 1 bên.

Cuối cùng cũng về.

Trc đó tuyết rơi còn có hứng thú, bây h cũng k có tâm trạng nữa.

Mộ Nguyệt Sâm đi đến đầu giường, lấy hộp thuốc bổ máu, mở ra đưa Hạ Băng Khuynh: “2 ngày k uống, dì Cố nói fai kiên trì mỗi ngày, nhanh uống đi!”

Hạ Băng Khuynh nhăn mũi: “Miệng e khô, uống k nổi”

“1 hơi uống rất nhanh, quản gia sắp đem nước lên” Mộ Nguyệt Sâm đưa vào miệng cô, dỗ cô: “Ngoan, uống đi.”

“K muốn!” Hạ Băng Khuynh quay đầu đi.

“Hạ Băng Khuynh, e chắc là muốn anh đút đúng k. nếu v, anh rất sẵn lòng.” Mộ Nguyệt Sâm đưa miệng đến gần má cô, làm bộ muốn uổng thuốc bổ máu.

- -------- ----------Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play