“Tiêu Nhân cậu có bệnh s!” Hạ Băng Khuynh ái ngại đánh lên ng Tiêu Nhân.

Mắt lướt qa, rất trùng hợp chạm mắt Quỷ Tu.

Vốn đã khó xử, nhìn cái, càng khó xử hơn, trùng hợp, họ đều là ng dễ đỏ mặt.

Quỷ Tu dùng tay che môi.

Hạ Băng Khuynh như bị thiêu cháy v.

Đều là con nha đầu k não Tiêu Nhân.

Không khí căng thẳng lúc trc lập tức biến mất, mà 4 ng ở trong 1 phòng liền trở nên quẫn bách.

Ánh mắt u ám của Mộ Nguyệt Sâm nhìn qua lại giúp họ, cười hiểm kiến nghị: “Có cần 2 ng đơn độc tắm k!”

Mấy ng đều ngây ng.

Lời này nghe thế nào, cũng là châm biếm.

Hạ Băng Khuynh dùng sức trừng anh: “Tiêu Nhân có bệnh, anh cũng có s!”

Đã khó xử r, anh còn chen miệng, k đủ loạn s.

“V nói a nghe, não nghĩ gì, s lại đỏ mặt?” Mộ Nguyệt Sâm ghen tuông chất vấn.

Cô chỉ có thể lộ sự xấy hổ nũng nịu trc mặt anh, k thể trc mặt ng khác.

Hạ Băng Khuynh nghe xong cạn lời: “E, e có thể nghĩ gì, thầy Quỳ là thầy e, snghi của a quá k trong sáng r!”

Quả thật là k thể hiểu đc!

Tiêu Nhân thấy họ cãi nhau, liền xông vào giữa chặn lại: “ok, ok, đừng cãi nữa, đều là tôi nói sai đc k! Ý là tôi sợ, muốn Tu Tu ở bên, tam thiếu, là tôi nói nhầm, anh nghĩ đi, chuyện này Băng Khuynh muốn, tôi cũng k chịu, đc k!”

Quỳ Tu nge xong, liền nghiêng ng: “Tôi nghĩ vẫn nên ngủ xe! Các vị ngủ ngon!”

Anh nói xong liền đi ra.

“K đc--”

“K đc--”

Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân đồng thời la.

Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lại đen lần nữa.

Vốn anh k thích 4 ng ngủ chung, nha đầu này thì tốt r, k những đỏ mặt với Quý Tu, ngta chủ động đi, còn dám lưu lại.

Máu toàn thân đều chảy ngược r.

“Tu Tu, đơn độc ở ngoài nguy hiểm, k cho anh ra xe ngủ.” Tiêu Nhân lên trc ôm eo anh, cố ý để mặt chà vào ngực anh.

“Cô ôm đủ r, sờ đủ r, chà đủ r chứ?” Quỳ Tu cúi nhìn cô gái ôm chặt anh, k kiên nhẫn cười nhẹ.

“K đủ k đủ!” Tiêu Nhân ngầng đầu: “Anh chỉ có 2 lựa chọn, or ở đây ngủ, or cùng ngủ ở xe.”

Hạ Băng Khuynh nhân cơ hội lên trc vài bước nói với Quý Tu: “Thầy Quý đừng ra ngoài xe, bên ngoài có thể k an toàn, trải thảm xuống r, ngủ 1 đêm đi. Chuyện vừa nãy thật sự có nhiều uẩn khúc, đừng làm chúng e lo lắng.”

Quý Tu nhìn Hạ Băng Khuynh, nghĩ kĩ, đồng ý:”V đc thôi!”

Mộ Nguyệt Sâm nhìn ra ngoài:”Quên đi, thầy Quý k thể ra ngoài, v tôi đi.”

Anh muốn đi, Hạ Băng Khuynh liền chặn lại, thấp giọng nói: “Anh k đc, nếu k, chúng ta vào trong tắm trc đc k.”

Cô kéo anh đi vào nhà vệ sinh.

Miệng Mộ Nguyệt Sâm mới có nụ cười.

Hạ Băng Khuynh khóa cửa phòng vệ sinh, chỉ Mộ Nguyệt Sâm: “K đc tùy tiện ghen tuông nghe chưa.”

Mắt Mộ Nguyệt Sâm sáng như nến nhìn cô, nắm lấy ngón tay cô:”Cái gì gọi là tùy tiện ghen, trừ a ra, k đc nhìn nam nhân khác dù chỉ là 1 cái.”

“A cũng quá bá đạo r! K bằng a giúp e chọc mù mắt e đi.” Hạ Băng Khuynh nghiêng tiếp ánh mắt.

Mặt nhỏ bị bưng lên, Mộ Nguyệt Sâm cong môi nhìn vào mắt cô: “Mắt đẹp như v a s nỡ chọc mù chứ.”

- -------- ----------Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play