“K thể, đây là dì Cố đích thân chế ra, e uống nửa tháng, sắc mặt đỏ hồng hơn nhiều, chứng minh có tác dụng, fai kiên trì kiên trì, e coi như rượu đỏ uống là đc.” Mộ Nguyệt Sâm gõ mũi cô nói.
“A nói thì dễ, tối nay uống thử xem.” Hạ Băng Khuynh đưa gói thuốc bổ máu trên đầu giường cho anh: “Uống đi, k cần khách khí---”
Mộ Nguyệt Sâm nhìn thuốc trong tay, cười tà: “Anh vốn máu khí cứng rắn, e k sợ uống xong thì thú tính đại phát.”
Hạ Băng Khuynh lấy máy truyền âm lắc lắc: “Anh muốn livestream s?”
“Thời gian này, sợ là k nhận đc---” Mộ Nguyệt Sâm cười tản ra sự háo sắc.
Lúc này là 2h chiều, Mộ Cẩm Đình và Hạ Vân Khuynh chưa về.
Mộ Nguyệt Sâm mở thuốc ra, uống 1 miếng, dung dịch màu đỏ nhuốm lên môi mỏng gợi cảm tà ác của anh, câu dẫn khó tả.
Anh từng chút, bò lên giường, cong lưng, cúi người, nhìn cô gái đang mở to mắt, lui về sau.
Hình bóng ập xuống, đôi môi nhuốm “máu” áp lên môi cô.
“Anh đừng đùa, đi ra, lưu manh thối---” Hạ Băng Khuynh nũng nịu đẩy anh ra, đánh anh.
Mộ Nguyệt Sâm nằm lấy 2 tay nhỏ đánh qua, mắt càng mê ly, như là có yêu thuật mê hoặc lòng người, đối diện với anh, liền bị anh hấp dẫn.
Đôi môi của anh hôn cô, chất lỏng 1 giọt k lọt rót vào miệng cô.
Cô ngẩng đầu, bất giác nuốt xuống.
Sau khi cô uống xong, anh k rời đi, mà mang theo mùi vị của dung dịch này, hôn sau cô, triền miên với cô.
Lưỡi mềm mại khiến anh xiêu lòng.
Cách hôn này có lẽ quá tốt đẹp r, thuốc khó uống cũng trở nên ngọt ngào 1 cách thần kỳ.
Anh thả môi cô, quay lại uống thêm miếng, như là bào chế rồi rót vào miệng cô.
Anh cứ lặp lại như v uống hết thuốc, sau khi hôn cô 12 lần, toàn bộ rót hết vào miệng cô.
Thấy miệng cô bị hôn đến tê r!
Mặt đỏ ửng.
Kết thúc nụ hôn cuối, anh thả môi cô ra, nhưng k đi xuống, khoảng cách gần nhìn cô, cùng cô trôi đổi hô hấp nóng bỏng.
Hơi nóng ám muội mà trầm thấp làm tăng thêm sự tươi tắn cho khuôn mặt cô: “Mùi vị thế nào?”
“Bình thường!” Hạ Băng Khuynh tự nhiên cho rằng anh hôn nụ hôn.
“Anh cảm thấy rất ngon, tại s e thấy bt, e uống rất vui mà!” Anh mỉm cười, giọng càng ái muội.
“Làm, làm gì có, e rõ ràng đang phản kháng.” Miệng Hạ Băng Khuynh cứng nhắc nói.
“Có s? E phản kháng cả quá trình?” Miệng Mộ Nguyệt Sâm chà sát qua má cô: “E xác định s? K đc nói dối đó, nói dối mũi sẽ dài ra đó!”
Hạ Băng Khuynh càng thấy da mặt thật sự k chịu nổi nữa: “Anh xong chưa, đáng ghét”
“Anh thật sự thích em chết mất!” Mộ Nguyệt Sâm dùng mũi chà lên má cô.
“Anh anh lưu manh!” Hạ Băng Khuynh bị hành hạ để nói k liền câu.
“Sau này, nếu uống thuốc khó khăn, anh cứ v đút e, đc k.” Mộ Nguyệt Sâm áp cô chặt.
Hạ Băng Khuynh trốn tránh: “E mới k cần”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT