“Động vật như phụ nữ, chỉ cần gặp vấn đề tình cảm, thông minh hơn nữa, cũng trở nên hồ đồ! Đây là chỗ khiến ng khác thất vọng.” Ngữ khí anh nhàn nhạt, mang theo sự âm lạnh nhìn k thấu.

“Ý anh là gì? Xin nói thẳng!” Người phụ nữ bên kia có chút k vui, nhưng cố gắng nhẫn nhịn, khách khí hỏi.

“Còn làm chuyện như v với cô ấy, tôi sẽ khiến cô thua triệt để!”

Thả ly xuống, điện thoại cũng cúp đi.

Để lại sự khủng bố cho linh hồn nào đó trong đêm tối.

Tình trạng nôn ói, mấy ngày nay càng nghiêm trọng hơn.

Ăn gì ói đó.

Hạ Băng Khuynh cả ngày mệt mỏi, đừng nói Mộ Nguyệt Sâm mỗi ngày bắt cô nằm, dù k nói, cô cũng như bệnh dịch cả ngày mệt mỏi ở nhà, cứ nghĩ đến ngủ.

Sáng, cô nằm bên mép giường.

“Muốn ăn bánh kem socola k?” Mộ Nguyệt Sâm quỳ bên hỏi.

“K muốn!” Hạ Băng Khuynh lắc đầu.

“V, ăn thịt bò tuyết hoa?”

“K muốn!”

“Đến thịt cũng k muốn ăn!” Mộ Nguyệt Sâm khổ não, lục lại suy nghĩ: “V, muốn ăn mì, lần trc e k fai nói mì trứng ngon s?”

Hạ Băng Khuynh k kiên nhẫn nhìn anh: “Anh ngốc à, đến thịt yêu thích e cũng k muốn ăn, còn có thể ăn trứng s?”

“V e cũng k thể k ăn cơm, e tự nghĩ, muốn ăn gì.”

“E muốn---” Hạ Băng Khuynh nghiêm túc nghĩ, não xuất hiện 1 thứ: “E muốn ăn kem dâu tây!”

“Kem?” Mộ Nguyệt Sâm từ chối:”K đc! Đó là đồ lạnh, ăn vào bụng sẽ lạnh, muốn lạnh chết con s?”

“Anh có tí thường thức đc k, con trong tử cung, k fai trong dạ dày! 2 ống khác nhau, k giống nhau!” Hạ Băng Khuynh k nhịn đc nói.

“Dù s kem k ddc1” Mộ Nguyệt Sâm lạnh mặt,. k có chỗ cho sự thương lượng.

Hạ Băng Khuynh phiền não xoa đầu, tóc dài rối như ổ quạ:”Quên đi, e k muốn ăn gì đâu, đừng hỏi.”

Mộ Nguyệt Sâm xoa thái dương, đứng dậy, đi ra ngoài.

Hạ Băng Khuynh nằm r nằm liền ngủ mất.

Lần sau tỉnh, là bị mùi chua nồng đậm kích thích.

Mộ Nguyệt Sâm bưng đồ ăn vào.

“Đó là gì?” Hạ Băng Khuynh nhìn canh màu cafe, ngửi đặc biệt chua.

“Trc khoan hỏi, thử coi, có thể ăn k!”

Anh kéo bàn nhỏ qua, để ở giữa, kéo Hạ Băng Khuynh dậy, đưa đũa cho cô, thuận tiện vuốt tóc bị cô vò cho rối.

Hạ Băng Khuynh k chút hứng thú nhìn cái tô, lấy muỗng, múc miếng canh.

Chua chua, cũng k dầu mỡ, khá tươi.

Cô lại uống miếng, ăn miếng mì, bên trong chỉ cnah và mì, k có gì cả, nhưng ngược lại hợp khẩu vị.

“Ngon k?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô ăn, mắt đen sáng lên.

“Cũng k tệ!” Hạ Băng Khuynh đánh giá.

“V e từ từ ăn, ngon cũng k đc ăn nhanh gấp, dù s e khác trc r, fai cố nhịn!” Sợ lát cô lại ói.

“Là lỗi của e s? Anh tưởng e k muốn nhịn? Quan trọng là nó k chịu khống chế của e!” Hạ Băng Khuynh ủy khuất nói.

Mộ Nguyệt Sâm vỗ đầu cô: “Đc! K fai lỗi của e, đều là lỗi của anh, đc chưa nào! Ffai bình tĩnh! Nhất định fai bình tĩnh!”

Tâm trạng kích động, dễ ói hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play