Nước lạnh anh tạt, khiến Hạ Băng Khuynh bĩu môi k vui: “Chỉ là qua ở 2 ngày, đâu fai ở dài ngày, anh k thể có lòng tốt sao? Cô ấy vì tôi mới bị bệnh.”

Mộ Nguyệt Sâm mặt k biểu cảm, ánh mắt nhàn nhạt: “Đừng dùng ánh mắt khiển trách đó nhìn tôi, cũng đừng nghĩ đến việc dùng đạo đức trói buộc tôi, đây là nhà tôi, tôi có quyền k cho ng tôi thích đến ở.”

Vừa nghĩ đến người phiền phức như Tiêu Nhân, anh lại đau đầu.

Hạ Băng Khuynh cắn môi, k thể giảo biện, nói với Hạ Vân Khuynh:”Quên đi, k cần đốn qua, ai bảo đây k fai nhà em, em k thể tùy tiện để ai vào.”

Tâm trạng của cô cực mất mát.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn sự mất mát trên mặt nhỏ của cô, lòng phiền não, đặc biệt là câu ai bảo đây k fai nhà em, đã từng, anh hứa với cô khiến nơi này thành nhà của cô, anh sẽ khiến cô hạnh phúc mãi mãi.

Nhưng anh k làm đc!

Dù là lúc cô khóc lóc hay tổn thương, anh chỉ lạnh lùng nhìn vào.

“K s, chiều nay chị đi thăm cũng như nhau.” Hạ Vân Khuynh cười khó xử, đây là ý của cô, nhưng cô k dám tranh luận với Mộ Nguyệt Sâm.

Quý Tu đưa tay nhìn đồng hồ: “Tôi cần đến trường r, chiều nay tôi có tiết.”

Hạ Băng Khuynh nghĩ đến mình k thể đi học, lòng gấp gáp: “Thầy Quý, bác sĩ nói e k đc lên lớp 1 tháng, lớp lí luận em có thể tự tìm tài liệu, nhưng tiết của thầy, em có thể đợi chân lành lại tí, tìm thầy học bù k, thầy xem thầy sắp làm sư phụ em r!”

Sợ a k đồng ý, cô nói thêm câu cuối.

“Đc, tôi sắp xếp thời gian cho em.” Thầy Quý sảnh khoái đồng ý.

“Thầy Quý đối xử với em thật tốt!” Hạ Băng Khuynh cực kỳ vui, nếu anh còn đả kích cô, cô thật sự về buồn phiền cả ngày mất.

“Vậy tôi đi đây, dưỡng thương thật tốt.”

“Uhm,. em sẽ.”

Quý Tu đứng lên, khách khí tạm biệt với Mộ Nguyệt Sâm.

Trong phòng, Mộ Nguyệt Sâm vẫn dựa cửa sổ.

“A có thể ra ngoài r!” Hạ Băng Khuynh k vui nói với anh.

“Quý Tu đối với em thật sự k tệ đó!” Mộ Nguyệt Sâm ám khí nói, đầu vị ghen tuông.

Anh dám khẳng định, Quý Tu đối với cô k đơn thuần.

Hạ Băng Khuynh nghe xong, lập tức nhíu mày:”Anh lại nói bậy gì đó?”

“1 nữ sinh nói yêu với thầy, em nói là cái gì!” Mộ Nguyệt Sâm híp mắt nhìn, bên trong đầy sát khí.

“Tôi nói yêu với ba của tôi nữa, Mộ Nguyệt Sâm, anh tạt nước dơ lên ng tôi k s, nhưng tôi xin anh, đừng tạt lên thầy Quý, thầy là nam nhân em quang minh lỗi lạc nhất mà em thấy, thầy k chỉ là ng chỉ dẫn trong phương diện học tập, mà còn dạy tôi cách đối mặt với khó khăn, tôi cực kỳ tôn trọng thầy, nếu anh dám bôi nhọ thầy, tôi sẽ liều với anh!” Hạ Băng Khuynh nói rất chính nghĩ, biểu cảm nghiêm túc.

Lòng Mộ Nguyệt Sâm thắt lại, biểu cảm bây h của cô, là quan tâm!

Cô vậy mà bắt đầu quan tâm 1 nam nhân khác! Cô vậy mà bắt đầu vì nam nhân khác mà đối kháng với anh, giữu cách bảo vệ để đối kháng!

Lòng, thắt chặt.

Mang theo sự lạnh lùng rời đi, đầu k quay lại, k nói lời nào.

Hạ Băng Khuynh nhìn ra cửa, còn tưởng anh sẽ nói thêm 1 đống, k ngờ anh cứ thế mà đi.

K làm phiền lòng cô nữa thật sự cảm tạ trời đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play