Mộ Nguyệt Sâm k thèm nhìn Ôn Tử Tích, chỉ nói 1 câu xa lạ: “Thời gian k sớm r, em về đi!”
Nói xong, anh bước ra ngoài.
Tay Ôn Tử Tích thu lại từ trên ng anh, lòng cũng bị đả kích.
Hạ Băng Khuynh vốn sắp đau lòng r, anh quyết đoán từ chối khiến lòng cô thoải mái hơn rất nhiều.
Cảm nhận đc ánh mắt độc ác chiếu qua ng cô, Hạ Băng Khuynh nhìn qua, giả bộ bị dọa, làm bộ dạng vô tội: “S dùng ánh mắt đó nhìn tôi, đâu fai tôi k để cô vào phòng anh ấy.”
“Hừ” Ôn Tử Tích cười lạnh, biểu cảm bị hắc hóa đó hoàn toàn khác với biểu cảm ôn nhu hiểu chuyện thường ngày: “Hạ Băng Khuynh, ngày càng dài, chiến thắng cuối cùng mới gọi là thắng.”
“Đúng k? Nhưng tôi cảm thấy, cô thắng tôi cũng k có tác dụng, nếu anh ấy k yêu cô, cô vẫn k thắng đc!”
“Cô yên tâm, anh ấy đã dần chấp nhận tôi, yêu tôi r, nếu k, với tính của anh ấy, cô nghĩ anh ấy sẽ tùy tiện để báo chí viết bậy?” Ôn Tử Tích làm bộ, mang theo sự đắc ý rời đi.
Trong phòng im ắng, lòng Hạ Băng Khuynh dần lạnh đi, đúng v, Mộ Nguyệt Sâm cso thể cho bên ngoài truyền tin đến kinh thiên động địa, Ôn Tử Tích tự coi là bạn gái anh cũng k phản đối, có thể thấy, trong lòng anh, Ôn Tử Tích cũng k phải tầm thường.
Cũng như những năm nay Ôn Tử Tích tích lũy ngày tháng dần dần bước vào cuộc sống của anh vậy, ai có thể đảm bảo, có 1 ngày cô ấy k bước vào trái tim anh.
Sau đó, dưới lầu truyền đến tiếng xe rời đi.
Mà có 1 hình bóng đẹp đẽ đi vào sâu trong hoa viên bên trái.
Sáng hôm sau, Hạ Băng Khuynh bị hương thơm của hoa hồng làm cho tỉnh.
Vừa mở mắt, liền thấy Mộ Nguyệt Bạch tự tiện vào phòng cô, kéo màn che cửa cho cô, đẩy cửa sổ ra, bây h đang cắm hoa hồng lên bình hoa.
“Ai cho anh k gõ cửa liền vào phòng tôi?” Hạ Băng Khuynh k vui nhíu mày.
“Anh gõ r, còn kêu mấy lần, là e ngủ sâu quá k nghe thấy.” Mộ Nguyệt Bạch đáp, nói như thật sự là v.
Quỷ nham hiểm!
Hạ Băng Khuynh chửi trong lòng, k muốn dây dưa quá nhiều với anh, cô bình thản nói: “Cảm ơn hoa hồng của anh, tôi còn muốn ngủ thêm, nếu có thể, có thể mời anh ra ngoài k?”
“Còn ngủ? Sắp 9h r!” Mộ Nguyệt Bạch nhìn đồng hồ.
“Đây là tự do ---- của tôi!” Hạ Băng Khuynh áp chế cảm xúc muốn dùng báo thức ném anh.
“Đc r, v anh ra ngoài, em ngủ thêm chút!” Mộ Nguyệt Bạch đi qua xoa đầu cô liền ra ngoài.
Lần này quá dễ dàng rồi!
Hạ Băng Khuynh bây h là bị rắn cắn 1 lần sợ dây thừng 10 năm.
Mắt cô nhìn về hoa hồng tuyệt sắc ở gần cửa sổ, hoa đó, có ẩn chứa cơ quan ám khí gì k?
Lúc đang nghĩ, cửa mở ra, 1 ng đi vào.
Mộ Nguyệt Sâm!
Anh mặc đồ ngủ, bộ dạng đi ngang qua, vào nhìn 4 phía, thấy hoa hồng gần cửa sổ, bất giác mắt lạnh đi: “Nhìn bộ dạng hình như có ng qua đây sớm hơn tôi, còn tặng hoa.”
“Là anh ta muốn tặng, tôi k có cách.” Hạ Băng Khuynh nói, lại ý thức đc gì đó: “Tôi hình như k cần giải thích với anh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT