Họ chỉ đi kế bên, k phát ra bất kì tiếng động nào kinh động đến cô.
Trời hoàn toàn tối, màu đên vô tận, nơi sâu nhất của lòng người như cái động sâu nhất lạnh nhất, k nhìn thấy đáy, cũng k đi đến tận cùng đc.
Hạ Băng Khuynh kéo lê đôi chân, như là hồn ma vất vưởng trong động lớn.
Gió lạnh thổi đến, như dao cắt trên mặt, thổi lên cơ thể mỏng manh của cô, xuyên vào xương tủy của cô, như là muốn xé nát cô, nhưng cô k có chút cảm giác đau.
Suy nghĩ vỡ nát, phiêu diêu, đần độn, khuôn mặt ngây ngốc, lúc tỉnh táo, lệ lại rơi đầy mặt, khóc đến 2 mắt mơ hồ, cảm giác đó cứ lần này đến lần khác kéo đến, cứ thế hành hạ cô, đánh đập tim cô, khiến mỗi lần như thế cô đều nếm trải cảm giác tâm tê phế liệt.
Mặt khô r, lại lần nữa bị rơi ướt.
Tiêu Nhân thấy cứ thế cũng k fai là cách, thất tình r, nhưng đừng lạnh đến bệnh luôn.
Cô đến gần, nhẹ giọng nói: “Băng Khuynh, cậu muốn đi đâu? Chúng ta kêu xe đc k!”
“Cậu đi đi, tớ muốn 1 mình yên tĩnh!” Hạ Băng Khuynh giọng khàn đặc nói, mũi chua chát, yếu ớt vô lực đáp.
Tiêu Nhân liền nói:”Tớ k s, tớ ở cùng cậu, coi như tớ k tồn tại đi.”
Hạ Băng Khuynh k đáp cô.
Phía sau, Quý Tu từ trong xe đưa đầu ra: “Tiêu Nhân, qua đây---”
Tiêu Nhân lo lắng nhìn Hạ Băng Khuynh 1 cái, chạy đến bên xe Quý Tu.
Quý Tu đưa áo khoác ngoài của mình qua: “Đắp cho Băng Khuynh!”
“Uhm!” Tiêu Nhân gật đầu, lúc này cô cũng k quan tâm đến ghen tuông, lấy áo khoác nhẹ đắp cho Hạ Băng Khuynh.
Hạ Băng Khuynh vẫn k phản ứng.
Trong xe, điện thoại trong túi Quý Tu vang lên.
Anh thả chậm tốc độ, lấy đth ra nhìn, là Mộ Cẩm Đình, anh nhận đth: “Alo--”
“Thầy Quý, Băng Khuynh s r?”
“Đi trên đường, k s, k cần lo.”
“V thì tốt, thật làm phiền anh.”
“K cần gấp, tôi sẽ trông chừng cô ấy.”
“Cảm ơn! Có chuyện gì gọi tôi, tôi lập tức qua đó!”
“K vấn đề!”
Cúp máy, xe Quý Tu làm tăng tí tốc độ, im lặng đi theo.
Đi rất lâu.
Cũng k biết mất bao lâu, Tiêu Nhân lạnh k chịu nổi, cô mặc cũng k nhiều, đi cùng lâu v, lạnh đến chấp tay lại, xung quanh đen tối, nhìn quanh 1 cái, ánh sáng hiếm hoi từ xa cũng hạn chế cực độ.
Đầu gối Hạ Băng Khuynh k còn cảm giác, ngón tay như mất r, cơ thể bị gió lạnh xâm nhập, lòng trống trãi, chỉ có đôi mắt có thể nhìn thấy sự đen tối trc mắt, cơn đau k thể khống chế lần nữa ủ men trong lòng Hạ Băng Khuynh, cô nhớ đến anh từng nói vĩnh viễn k rời xa cô, nhưng vĩnh viễn tại s sớm như v đã kết thúc?
Nước mắt lại trào ra, thế giới trc mắt trở nên hỗn loạn.
“Bín bín---”
Kèn xe làm chấn động Hạ Băng Khuynh khiến cô thở hơi lạnh.
Quý Tu lái xe lên trc, dừng lại, xuống xe đến trc mặt Hạ Băng Khuynh, cái gì cũng k nói ôm ngang cô.
Tiêu Nhân lập tức phản ứng lại, chạy ra ghế sau mở cửa.
Quý Tu đi đến bên xe, cô gái trong lòng ôm chặt cô, nhắm mắt nỉ non: “Mộ Nguyệt Sâm em biết anh sẽ đến, anh nhất định sẽ đến. anh sẽ k k cần em.”
Quý Tu bước chậm lại, cúi đầu nhìn cô gái yếu đuối đến sắp chết, trong lòng thở dài, ôm cô chặt hơn, anh k biết cách an ủi người khác, cũng k biết rốt cuộc là tình cảm như nào mới đả kích ng khác thành như v, bây h điều duy nhất có thể làm là thỏa mãn ảo tưởng của cô.
- --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT