Ai cũng k dám lên chen ngang.

Đến bạn thân từ nhỏ lớn lên với anh ở bên cũng bảo trì sự trầm mặc, họ quá hiểu Mộ Nguyệt Sâm, dao trong lòng 1 khi đến cầm lên, k ai có thể khuyên anh thả xuống.

Nhưng lúc này, thứ anh giết k fai chỉ là tim cô, mà còn là tim mình.

Hạ Băng Khuynh k kích động thêm nữa, cô nhìn anh, mắt đầy lệ, nhưng cô chỉ là hít sâu, k khóc: “Chúng ta cứ thế kết thúc rồi?”

Dường như cách ở thế kỉ. Mộ Nguyệt Sâm nhắm mắt, môi mỏng nhả là hơi: “Đúng, kết thúc r!”

“Đc!” Hạ Băng Khuynh khó chịu đáp 1 chữ: “Vậy em k có gì để nói nữa.”

Quay ng, cô kéo bước chân, loạng choạng ra ngoài.

Nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, rất đau khổ, đến thở cũng đau, lòng như bị lăng trì xẻ vô số miếng thịt máu chảy ròng ròng, cô k muốn nhìn, cũng k dũng cảm tiếp tục nhìn, con đường trc mắt cô căn bản nhìn k rõ, chỉ bước nông bước sâu đi ra ngoài.

Cô k biết đi đến đâu, bên ngoài trời đã tối.

Cô chỉ vô thức mà đi.

Dù s trc mắt cũng là đen tối, dù đi đâu, cũng là đen tối cùng tuyệt vọng nuốt chủng.

Ánh sáng sẽ k đến nữa!

“Băng Khuynh---” Tiêu Nhân chạy theo.

Quý Tu nghĩ nghĩ, cũng chạy theo.

Nến trên bánh chưa động đến, điều ước sinh nhật tuổi 20 cũng chưa ước.

2 ông bà Mộ gia thở dài rời đi, họ k nghĩ duyên phận đẹp v lại trở thành như v, trong đó xảy ra chuyện gì họ k biết, chỉ cảm thấy tiếc.

Hạ Vân Khuynh đứng trên lầu 2 đỏ mặt, cô k biết thời gian ngắn v, mà tình cảm của em gái với Nguyệt Sâm lại sâu v, cô thật k ngờ, thật k ngờ, xuất phát điểm của cô thật sự là muốn tốt cho em! (== Thiệt sự m.n nghĩ s nhưng dịch truyện đọc truyện sợ nhất thể loại lại, hại ng mà còn nghĩ mình vô tội, ý kiến riêng m.n cứ đọc vui =)))

“Nguyệt Sâm---”

Quản Dung Khiêm muốn mở miệng kêu anh đuổi theo, Cố Quân Thụy và Ôn Nhã Liên ở bên lắc đầu, kêu đừng nói, vì k có tác dụng, nói xong tim chỉ khó chịu hơn mà thôi, với tình của Nguyệt Sâm sẽ k đuổi theo.

Mộ Nguyệt Sâm mặt k biểu cảm rút tay khỏi tay Ôn Tử Tích, đi về 1 hướng nào đó.

Tuy anh k biểu hiện gì, nhưng họ biết, vết thương lần này, ai cũng k thể động vào.

Tất cả mọi ng k đi theo!

Sảnh dần vắng, lông mày của quản gia đầy bi thương.

Mộ Nguyệt Bạch thả ly rượu đi ra ngoài, 2 tay bỏ túi, nhìn cô giá ở phía xa, trong mắt có tia mất mát cùng hối hận.

“Tôi còn phiền lòng ai ra tay độc ác v, thì ra là anh, hèn gì hoàn thành một cách đẹp mắt như v!” Sau lưng có giọng nữ châm biếm truyền đến.

Mộ Nguyệt Bạch k quay đầu.

Khương Viên ưu nhã đi đến bên anh, nhìn mặt nghiêng của anh: “Nhiều năm v, trong lòng anh vẫn hận em trai mình như v? K để nó đạt đc tình yêu thật sự, anh k lẽ sẽ vui vẻ s?”

Mộ Nguyệt Bạch mang nụ cười vui vẻ, anh đến gần tai Khương Viên, ôn nhu nói: “Đúng, tôi vui, khiến Mộ Nguyệt Sâm sống đau khổ, là điều vui nhất đời tôi!”

“Tất cả m.n đều là con cờ của anh, tùy anh bày bố, cô gái vô tội đó, tối nay vì anh mất tất cả, là vì thành toàn cho hận ý biến thái của anh đối với Nguyệt Sâm, Mộ Nguyệt Bạch, anh hết thuốc chữa rồi, thần tiên cũng k cứu nổi, đợi xuống địa ngục đi!” Khương Viên tức giận đẩy mặt anh, đạp cao gót rời đi.

Nhớ năm đó, Mộ Nguyệt Bạch cũng là mỹ thiếu niên đẹp trai như ánh dương, từ sau năm đó, tất cả đều thay đổi r.

Trên đường vắng lặng, Hạ Băng Khuynh cứ ù cạc bước đi.

Tiêu Nhân luôn k nói gì đi bên cô, xe Quý Tu ở sau cách 1 đoạn từ từ lái theo.

- --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play