Hạ Băng Khuynh lướt qua trước mặt cô, lại lùi về: “Ngại quá, xin hỏi fai Tiêu Nhân k? Cậu hơi giống cậu ấy, nhưng tớ k xác định đc!”
“Tớ--- k fai Tiêu Nhân, xin gọi tớ là Quý Tiêu Nhân, kêu bà Quý cũng đc.” Tiêu Nhân ở bên, giả bộ ưu nhã trầm ổn nói.
“Trời mẹ ơi---” Hạ Băng Khuynh thật sự k chịu nổi vỗ trán.
“K đc trời trời, đất đất, thật k có gia giáo, kêu sư nương*, vô lễ.” Tiêu Nhân biểu cảm cực kỳ k vui nói.
*sư phụ là thầy/cô giáo, sư nương vợ của thầy cô/giáo, dịch cho sát từ dùng trong tiếng hoa nhưng nó cổ trang quá nên mình viết thêm dòng giải thích đây!!!
Hạ Băng Khuynh khổ não nhìn cô gái như “kẻ điên”, rất bất lực: “Cậu mặc thành vậy vào lớp. giây nào cũng có thể ném cậu ra khỏi lớp.”
“Dánh là thương chửi là yêu, tớ mới k sợ, hơn nữa, anh ấy ném tớ, cũng là 1 cách tiếp xúc, vì để anh ấy thấy tớ thành thục, xinh đẹp, ưu nhã, gợi cảm, trí tính, cũng đáng giá, nhiều nhất lát ôm chân anh ấy, sống chết k đi, anh ấy cũng k thể làm gì tớ.” Tiêu Nhân cười hì hì nói, đắc ý cực kỳ.
“Haha---” Hạ Băng Khuynh cười khan 2 tiếng: “Thật sự k thể làm gì cậu, tớ nếu là thầy Quý, lập tức nhảy cửa sổ chạy trốn.”
“ Hạ Băng Khuynh, cậu đừng bôi xấu tớ đc k, còn có chút tình chị em tốt k.” Tiêu Nhân xụ mặt.
“Mà hỏi lại đầu tóc trang phục từ đâu ra? Áo khoác này rất mắc đó, tuyệt đối k fai cậu mua, còn có tóc giả, đeo k thấy khó chịu sao, dưới chân sắp lạnh muốn chết, cậu có quá dọa người không!”
“Thật k hiểu thời thượng, đây là gợi cảm hiểu k, đồ là Giang Thiên Ngữ mượn tớ, cô ấy nói, mặc như vậy, đẹp!”
“Người ta mặc đi tiệc, cậu mặc đi nghiệm thi, cậu nói thích hợp k!”
“Siêu thích hợp!”
“Nhanh chóng đi thay đồ cho tớ.” Hạ Băng Khuynh đanh mặt.
Tiêu Nhân bĩu môi, lại xua tay: “K kịp rồi, còn 5ph nữa lên lớp, tớ về ktx còn k đủ thời gian.”
Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ, nhụt chí rồi: “Đc rồi, tùy cậu, nếu cậu làm cả lớp k thể lên lớp, tớ bóp chết cậu, người khác cũng bóp chết cậu.”
“Bóp chết tớ? Ài, chủ ý k tệ, nếu các cậu hội đồng tớ, Tu Tu nhà tớ chắc chắn k thể đứng nhìn, nhất định ra tay cứu, đến lúc đó tớ thuận thế chui vào lòng anh ấy, anh hùng cứu mỹ nhân, nước chảy thành kênh.” Tiêu Nhân ôm cơ thể, cảm nghĩ càng đẹp, biểu cảm ngọt ngào hưởng thụ.
“Xin lỗi, tôi nhận sai người rồi!” Hạ Băng Khuynh mắt khinh bỉ, rất kiên quyết k ở chung chỗ với cô.