Bước qua đó, đứng trc mặt cô, đưa tay chải lại tóc rối của cô.
Động tác dịu dàng mà chầm chậm.
Ngón tay xuyên qua tóc cô, cẩn thận dịu dàng dị thường, khiến cô tâm trạng u ám vô danh từ từ sáng lên, loại dịu dàng này, khiến lòng cô ấm áp, rất dễ chịu.
Mặt nhỏ vô thức dán vào tay lớn của anh.
Như là con mèo nhỏ lưu luyến chủ nhân.
Ngón tay Mộ Nguyệt Sâm thuận theo đó rơi lên cằm cô, động tác nhẹ nhàng nâng lên: “Tại sao k vui?”
Mắt Hạ Băng Khuynh cúi xuống tránh né.
K nói.
K fai k muốn nói, mà cô k biết nên nói thế nào.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt nhỏ trầm mặc, nhìn 1 lâu, đưa tay ra, k ép hỏi: “Đứng dậy đi, tôi đưa e đi học.”
Đưa cô!
Hạ Băng Khuynh đột nhiên đến chuyện “khó xử” này.
Cô ngẩng đầu, khí thế trầm xuống, từng chữ từng câu nói chậm ra: “Hôm qua k fai tôi nói rồi sao, từ nay k cần các a chở đi, tôi tự đi, tôi có tay có chân có não, có thể thuận lợi tới trường.”
“Nha đầu, sao em k có chút giác ngộ vậy? E nói vốn k tính, tôi nói mới tính, hiểu k?” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói, k để lời của cô trong mắt.
“...” Hạ Băng Khuynh đi dậy, 2 tay chống eo, ưỡn ngực k sợ gì nghênh đón: “Cơ thể tôi tôi làm chủ!”
Nói õng, cô lại lùi mấy bước.
Mộ Nguyệt Sâm đi đến trc, k nói 2 lời nhấc cô lên, vách lên vai, còn thêm 1 câu: “E sai rồi, cơ thể e tôi làm chủ!”
“A---” Hạ Băng Khuynh hét lên, đánh lưng anh, động đậy cơ thể: “Mộ Nguyệt Sâm, a thả tôi xuống, thả tôi xuống.”
“Bộp bộp---” 2 cái, tay lớn của Mộ Nguyệt Sâm k lưu tình dùng sức đánh lên mông cô, rồi uy hiếp nói: “Còn động tôi liền ném e lên giường lột sạch đánh mông e.”
Hạ Băng Khuynh vốn muốn phản kháng, nghe lời lưu manh này, máu toàn xông lên mặt.
Biến thái!
Sắc lang!
Biến thái đại sắc lang!
2 tay nắm chặt đồ tây của anh, miệng tức giận bĩu môi, nhưng tại sao anh sắc vậy hư vậy, trong lòng cô lại k chút ghét anh?
Mộ Nguyệt Sâm vách cô ra khỏi phòng.
Mắt thấy tới hành lang chuẩn bị xuống lầu, bộ dạng này để người khác thấy thì xấu hổ chết mất, nên, Hạ Băng Khuynh k quản nhiều nữa, liền nói: “Tôi để a đưa, tôi k đấu với a nữa, thả tôi xuống được k, tôi bảo đảm k chạy!”
Mộ Nguyệt Sâm đứng yên, để cô xuống, Hạ Băng Khuynh máu lên não vừa xuống đất, cơ thể còn k vững, vừa xuống liền xông vào ngực anh, cả mũi đều là hơi thở của anh.
Vẫn thơm như thường.
Nhịn k đc lén hít sâu 1 hơi, trong lòng lấp đầy, k muốn rời khỏi.
Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, ánh mắt lập tức mềm mại như mây, anh vỗ đầu cô: “Vật nhỏ, sớm nghe lời vậy, thì k cần chịu khổ trên xác thịt.”
Hạ Băng Khuynh đứng thẳng người, làm nũng bĩu môi: “Anh mới là vật nhỏ, k đừng kêu tôi vậy.”
“Vậy kêu e thế nào? K lẽ phải là lớn---” Mộ Nguyệt Sâm cố ý kéo dài âm, nhìn ngực phát triển quá tốt của cô, đến lông mày cũng nhuốm 1 tia sắc tình.
“...” Hạ Băng Khuynh mở to mắt, khi hiểu, xấu hổ đem cặp đánh anh: “Đại biến thái!”
Chỗ tối qua bị anh chạm vào cách lớp quần áo lại nóng lên.
Nhìn bóng lưng của cô, miệng Mộ Nguyệt Sâm hiện lên nụ cười dịu dàng.
- -------- ----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT