Tiên sinh Lục Tất Hành khoa học gia thanh niên, mặc dù là một chàng trai đặc biệt cái gì cũng chẳng hiểu, mỗi ngày yêu đương trong báo cáo thực nghiệm, nhưng cậu còn có sức hành động mạnh mẽ, tinh thần mạo hiểm, cùng với sự to gan dám được voi đòi tiên.
Lúc này, cậu nhạy bén nhận ra sự mất tự nhiên của Lâm Tĩnh Hằng, mau chóng không thầy tự thông tìm được niềm vui trêu kẻ lầm lì, lập tức quyết định được đằng chân lân đằng đầu – Lục Tất Hành đột nhiên đi tới một bước, ôm lấy Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Thật ra đây chỉ là đùa giỡn do nhất thời kích động, Lục Tất Hành vốn định nhìn dáng vẻ càng mất tự nhiên của hắn, không ngờ xúc cảm của Lâm Tĩnh Hằng không giống cậu tưởng tượng, ngực khá rắn chắc, hông còn hơi nhỏ hơn thoạt nhìn, lưng vô cùng thẳng. Mà quan trọng nhất là, thân thể như điêu khắc này lại có độ ấm, và độ ấm ấy không chỉ nằm ngoài da, còn ngấm qua quần áo, lẳng lặng phúc xạ ra xung quanh, bị Lục Tất Hành lỗ mãng ôm trọn vào lòng, liền nhấn cậu chìm nghỉm trong đó.
Lục Tất Hành da đầu ngứa ngáy, cả người hơi tê dại, thậm chí ngửi thấy mùi rượu Rum thoang thoảng trên môi đối phương… Như có như không, bởi vì sau đó Lâm Tĩnh Hằng đã nín thở.
Tiếp đó, Lục Tất Hành nghe thấy tiếng “Rắc” – Lâm thượng tướng không thể nhịn được lui lại một bước, ngửa ra sau, khớp xương quá cứng đờ phản kháng một tiếng với cả hai người.
Lục Tất Hành sợ hắn một lát sẽ làm mình nứt ra, tuy rằng chưa đã nghiền vẫn lưu luyến buông tay, lui đến khoảng cách an toàn, điềm nhiên như không nói: “Không ngờ anh dịu dàng như vậy.”
Lâm Tĩnh Hằng bị một tấm thẻ dịu dàng đập lên mặt, rất muốn nổi cơn tam bành mắng một câu “láo toét”, nhưng hắn chưa từng ra vẻ tướng quân trước mặt Lục Tất Hành, bởi vậy một cái ôm chớp nhoáng đương nhiên cũng chẳng tính là xúc phạm, không tìm được lý do để nổi giận.
Lâm Tĩnh Hằng hít sâu mấy hơi, không có lựa chọn nào khác, cũng chỉ đành điềm nhiên như không cùng cậu, hừ lạnh một tiếng: “Tôi sợ cậu khóc mà thôi.”
Nói xong, hắn nóng lòng khôi phục dáng vẻ khó ưa né xa người khác, quay lưng bỏ đi. Đồng thời, Lục Tất Hành cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ hoạt động tứ chi tê rần, bí mật nhớ lại cái ôm vừa rồi, cảm giác tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đương khi hai người đều “điềm nhiên như không”, phòng y tế của trọng tam mở cửa, một khoang y tế do dự trượt ra một tẹo, thập thò nhìn hướng Lục Tất Hành, tiếng Trạm Lư vang lên: “Hiệu trưởng Lục, tôi đo được nhịp tim thầy nhanh quá, huyết áp đột nhiên lên cao, nhiệt độ cơ thể cũng có sự nhấp nhô nhất định, xin hỏi thầy có cần phục vụ y tế không?”
Lục Tất Hành: “…”
Lâm Tĩnh Hằng khựng lại, lập tức quay đầu nhìn cậu.
Lục Tất Hành ngượng vô cùng, quay lưng chuồn đi: “Tôi… tôi phải đi mã hóa điểm nhảy vũ trụ.”
Trạm Lư hình người từ trên vách cơ giáp trọng tam đi xuống, lấy làm lạ nhìn bóng lưng Lục Tất Hành biến mất, im lặng bắt đầu tìm kiếm trong kho số liệu của mình, giây lát sau ánh mắt trí tuệ nhân tạo một lần nữa tụ lại, hắn choàng tỉnh ngộ: “Tiên sinh, qua suy đoán hợp lý, tôi được một kết luận, có thể chia sẻ với ngài…”
“Ta không muốn chia sẻ, ngươi tự giữ đi.” Lâm Tĩnh Hằng thở dài, bưng ly không giơ tới hắn, ra hiệu Trạm Lư rót rượu cho mình.
Trạm Lư được huấn luyện quen thuộc rót cho hắn nửa ly rượu, còn bỏ thêm đá.
Lục Tất Hành lái đại một tiểu cơ giáp trên trọng tam, trực tiếp nhảy qua điểm nhảy vũ trụ biến mất.
Lâm Tĩnh Hằng cũng không có ý định về căn cứ, lẳng lặng bay trong vũ trụ tối om, ánh mắt không mục tiêu, rất chậm rãi nhấp rượu trong ly.
Trạm Lư nhắc nhở: “Tiên sinh, tôi dựa theo tình hình khôi phục của cơ thể ngài, nới lỏng thích hợp yêu cầu về ăn uống, nhưng nếu ngài còn tiếp tục muốn uống rượu, hôm nay sợ rằng hơi quá lượng rồi.”
Hắn vừa uống rượu vừa hút thuốc, nhưng đều không nghiện, chỉ do đi với đám lính lâu bị nhiễm, có thì uống vài hớp, không có thì thôi. Giai đoạn cấm, hắn có thể không uống rượu, mà chỉ cần lên cơ giáp, hắn cũng sẽ tuyệt đối không động vào lửa một chút.
Tên nhóc con Lục Tất Hành kia đùa dai, lúc hắn đang cấm thực gặng hỏi hắn thích ăn món gì, Lâm Tĩnh Hằng không trả lời, bởi vì chính hắn cũng không biết, trước nay tiện cái gì ăn cái đó, chuyên gia dinh dưỡng quy định gì thì hắn ăn nấy.
Hắn không thích đọc tiểu thuyết, căm ghét xã giao nhàm chán, lúc ở cứ điểm Bạch Ngân sẽ chặn tất cả tin tức không liên quan đến quân chính, cả giới giải trí chỉ biết mỗi Evgeniya, lần gần nhất xem phim là hơn hai mươi năm trước – bộ phim ấy do quân ủy liên minh tham gia đầu tư, tuyên truyền tư tưởng tình cảm của quân ủy, vì thị trường, cần quân đội phái vài sĩ quan hình tượng tốt đẹp làm bộ mặt, khi công chiếu lần đầu, Nguyên soái Woolf phái một đội thân binh giơ súng áp giải hắn tới lễ công chiếu, để hắn ngồi đó cho người ta chụp ảnh, chụp xong ngủ hơn hai tiếng.
Trò giải trí duy nhất là game cài sẵn trên cơ giáp, thỉnh thoảng khi chấp hành nhiệm vụ trong vũ trụ thời gian dài, hắn sẽ làm vài ván với cơ giáp. Chơi nhiều nhất là trò “nổ nhà cao tầng”, hình ảnh một tòa nhà cao tầng giả lập sẽ ngẫu nhiên chui ra trong phạm vi mạng tinh thần, biến mất rất nhanh, người lái phải đuổi kịp và nổ hủy hình ảnh giả lập trong thời gian quy định, đây là một trò chơi rèn luyện tinh thần lực, độ kết hợp người cơ không cao chỉ được một lúc là chết… A, đúng, mục tiêu nổ mà Lâm Tĩnh Hằng cài đặt mang hình tòa nhà quốc hội liên minh.
Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên nói: “Ta là một người rất vô vị, phải không?”
“Theo tiêu chuẩn của loài người thì không thể nói như vậy,” Trạm Lư nghĩ ngợi một chút, đánh giá một cách công bằng, “Khi ngài trở nên hà khắc vẫn rất có sức sống.”
Lâm Tĩnh Hằng cười khổ: “Được rồi, ý của ngươi là, ta chỉ đơn thuần khiến người khác không thể chịu đựng nổi.”
“Ngài quả thật không phải là người dễ sống chung,” Trạm Lư nghiêng đầu, “Tiên sinh, nhìn ngài hơi phiền não, phiền não như tiểu thư Penny lần đầu tiên thổ lộ với ngài vậy.”
Lâm Tĩnh Hằng nhích nhẹ đuôi lông mày, không lên tiếng, uống hết chút xíu rượu trong ly.
Trạm Lư tiếp tục: “Nghe nói loài người khi chọn lựa bạn đời, trong lòng thường sẽ có một hình mẫu lý tưởng, theo tôi quan sát, hình mẫu lý tưởng của ngài nên gần với kiểu của tiểu thư Penny.”
Lâm Tĩnh Hằng chưa kịp nuốt ngụm rượu, suýt nữa sặc vào phổi, cúi đầu ho sặc sụa, hắn nói: “Việc này sao ta không biết?”
“Ngài đối với tiểu thư Penny vô cùng tốt, hơn xa mức độ kiên nhẫn và hữu hảo của ngài đối với những người khác, ngài sẽ cố hết sức bảo vệ cô ấy, quan tâm cảm giác của cô ấy, hầu như chưa từng nói chuyện thô lỗ, thậm chí rất ít giễu cợt – điều này là không hề dễ dàng đối với ngài.” Trạm Lư trần thuật đầy lý lẽ, “Sao Bắc Kinh β gặp nạn, tôi cảm thấy buồn vì tổn thất của ngài.”
Lâm Tĩnh Hằng lặng thinh một lúc lâu, ánh mắt dường như xuyên qua mạng tinh thần của trọng tam, dõi nhìn về hướng sao Bắc Kinh, nhưng nơi ấy chỉ có một màu đen kịt, chẳng nhìn thấy gì cả, người biến mất tựa như nước bốc hơi lên, từ đây mất đi dấu vết trong biển sao. Lâm Tĩnh Hằng xoay tròn ly thủy tinh trong suốt, thấp giọng nói: “Ta không thích Penny, ta đã từ chối, ta với cô ấy thật ra cũng chẳng có gì để nói.”
Lúc ở cùng Penny, hắn luôn cảm thấy như học môn biên niên sử Lịch Tân Tinh ở học viện Ulan, toàn thất thần, còn phải cẩn thận đừng để bị nhận ra, tổn thương lòng tự tôn của cô gái, mệt mỏi vô cùng.
“Ta chủ yếu là…” Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, cân nhắc từ ngữ, “Cảm ơn cô ấy đã vừa mắt với ta, không có nhiều người vừa mắt với ta lắm đâu.”
“Ngài nói thế không công bằng lắm, lời tỏ tình của tiểu thư Evgeniya còn cháy rực hơn tiểu thư Penny,” Trạm Lư nói, “Năm ấy duyệt binh ngày tự do, cô ấy xuống sân khấu đặc biệt tới gặp ngài, tôi đã lưu lại số liệu liên quan, tôi cho rằng đặc trưng sinh lý của cô ấy lúc đó không khác hiệu trưởng Lục ban nãy lắm, nhưng ngài chưa bao giờ tỏ lòng cảm kích.”
Hai câu cuối cùng chặn tim Lâm Tĩnh Hằng lên họng, hắn uể oải nói: “Evgeniya là đóa hoa tiếp khách của quốc hội liên minh, được quản ủy hội chống lưng, tim đập vài nhịp với cô ta chẳng tính là gì, một ghế quốc hội, tin tức trang nhất một tuần sẽ làm tim cô ta đập nhanh hơn.”
“Ồ, ngài tán đồng câu ‘chính trị sẽ ô nhiễm tình yêu’ này, xem ra tình cảm quan của ngài bảo thủ trước sau như một.” Trạm Lư cầm ly của hắn đi rửa, “Vậy còn tiên sinh Lord cận vệ trưởng của ngài ở cứ điểm Bạch Ngân?”
Lâm Tĩnh Hằng sửng sốt: “Cái gì?”
“Cận vệ trưởng hướng nội và không giỏi ăn nói, nhưng mỗi khi đi qua bên cạnh ngài, nhịp tim đều tăng lên khoảng 10%-15%,” Trạm Lư hoàn toàn không cảm thấy mình đã ném ra một quả bom, bình tĩnh nói, “Ánh mắt anh ta luôn luôn đi theo ngài, mỗi lần rời khỏi văn phòng ngài, anh ta đều quay đầu lại nhìn ngài một cái trước khi đóng cửa.”
Lâm Tĩnh Hằng mù tịt nhìn hắn chốc lát.
Trạm Lư gật đầu một cái vô cùng giống người: “Được rồi, phán đoán theo biểu cảm của ngài, trong mắt ngài, ngoại trừ không thể búng tàn thuốc lên người anh ta, cận vệ trưởng chẳng khác gì so với trí tuệ nhân tạo – thật cảm thấy tiếc cho tiên sinh Lord, tôi hi vọng anh ta bây giờ mọi chuyện đều tốt.”
Lâm Tĩnh Hằng hết sức bực dọc ngả lưng lên ghế, thở dài ra một hơi, cảm giác tán phét với Trạm Lư cũng không thể thư giãn, chỉ có thể khó chịu hơn, vì thế chẳng thèm để ý tới hắn nữa.
Lục Tất Hành hiệu suất cực cao vá lỗ hổng của hệ thống phản truy tung, nhanh chóng tổ chức cuộc diễn tập… cuộc hành hạ đến chết lần thứ hai.
Thời gian diễn tập lần thứ hai kéo dài năm mươi phút, vẫn kết thúc bằng ba đội cùng âm điểm, Lâm Tĩnh Hằng trong thực chiến lại tìm được lỗ hổng mới – khi tương đối gần, chiến đội quy mô như Hoàng Kim Dũng Sĩ sẽ sinh ra một chút dẫn lưu năng lượng mỏng manh, chiến đội kết đoàn quen rồi, không dám phân tán, bị Lâm Tĩnh Hằng tóm gọn.
Mà điểm sáng của lần diễn tập này vẫn là Chu Lục – là người đại diện cho hạng đại ngốc nằm mơ ban ngày mà Lâm Tĩnh Hằng nói, Chu Lục quán triệt suy nghĩ viển vông của hắn, lần trước giáo huấn chưa xơi đủ, lần này hắn lại còn dám dẫn người chủ động xuất kích, hơn nữa càng chặn càng dũng… Đương nhiên, dũng cảm chẳng có tác dụng gì, kết cục của hắn vẫn hết sức thê thảm.
Thời gian cuộc diễn tập thứ ba kéo dài một tiếng ba mươi phút, lần này Lâm Tĩnh Hằng chưa khai hỏa một lần, bởi vì Hoàng Thử Lang ý đồ gian lận, đêm trước hôm bắt đầu diễn tập, hắn lẻn vào trạm cơ giáp, tính toán lắp một món trong trọng tam, hi vọng mượn đây theo dõi thao tác cơ giáp của Lâm Tĩnh Hằng lúc diễn tập.
Hiển nhiên, tiên sinh Hoàng Thử Lang hoàn toàn không biết gì về Trạm Lư, lại toan dùng cách trộm gà tổ truyền để khiêu chiến khoa học kỹ thuật cao cấp nhất đương đại. Lâm Tĩnh Hằng không làm lớn chuyện, chỉ là khi cuộc diễn tập bắt đầu đã cho hắn một bài học, Trạm Lư lợi dụng cổng truyền tin ẩn giấu hack lại, Lâm Tĩnh Hằng thừa cơ cướp mạng tinh thần của Hoàng Thử Lang, ba chiến đội nhìn trọng tam không hề nhúc nhích, như gặp đại địch, còn không biết đã có một con ngựa gỗ trà trộn vào mình, cuối cùng Lâm tướng quân đội lốt Hoàng Thử Lang cách ngàn dặm lừa ba chiến đội đến một chỗ, cho họ bại lui trong tự giết lẫn nhau, hắn tự mình biểu diễn cho đám người Hoàng Thử Lang – binh bất yếm trá được thôi, nhưng phải đọc sách thêm.
Thiết Diện Kỵ của Hoàng Thử Lang điểm xếp bét, bị đày đi tuần tra viễn trình.
Lần diễn tập thứ tư, hệ thống phản truy tung đã cải tiến không còn một khe hở, mà lúc này, Hoàng Kim Dũng Sĩ và Thiết Diện Kỵ đều đã ngoan ngoãn trốn sâu trong hệ thống phản truy tung, tính toán cứ thế qua bốn tiếng rưỡi, Lâm Tĩnh Hằng sau vài lần giao thủ đã hiểu đại khái tính nết hèn nhát của những người này, hắn đi vòng vòng trên tuyến đường như mê cung, dùng một sơ hở dụ Chu Lục ra trước. Chu Lục có lẽ là một đội viên cảm tử bị xuất thân làm lỡ, dù rằng trải nghiệm vô số lần bị cướp đoạt mạng tinh thần sống không bằng chết, dũng khí muốn được điểm trên tay Lâm tướng quân vẫn bất diệt.
Lâm Tĩnh Hằng cho hắn như nguyện, khiến Đội Tự Vệ quân lính tan tác, hơn nữa rất đê tiện dùng mạng tinh thần uy hiếp và dụ dỗ, buộc Phóng Giả khai tọa độ của hai chiến đội khác.
Bắt đầu từ ngày này, Lâm Tĩnh Hằng giống như đã nhắm vào Đội Tự Vệ, mỗi lần vào sân diễn tập tất khai đao với Đội Tự Vệ trước, hai chiến đội khác tiện tay xử lý, khiến điểm của Đội Tự Vệ nhảy cầu thẳng tắp, thành hạng bét trường kỳ và tuần tra viên viễn trình chuyên nghiệp.
Bọn Chu Lục đã ở lại vũ trụ cách mười ngày hành trình hai tuần, như hóa thân thành vệ tinh của căn cứ rồi.
Khi Lục Tất Hành đưa đồ bổ sung đến cho họ, phát hiện đám cơ giáp của Đội Tự Vệ lềnh bềnh ở đó tự quay như xác chết trôi, tất cả đều không sĩ khí, không phải dăm ba kẻ tụ tập đánh bài liên cơ giáp, thì là chán gần chết chơi game của cơ giáp, Chu Lục ngay cả huấn luyện thể năng theo lệ cũng không tổ chức, bật chế độ lái tự động, ngủ khò khò trong cabin.
Lục Tất Hành gửi yêu cầu liên lạc ba lần không ai để ý, đành phải tiếp quản mạng tinh thần cơ giáp của Chu Lục, bật một bản nhạc Heavy Metal xé ruột xé gan, sau đó thất đức tắt hệ thống phỏng trọng lực. Chu Lục đang nằm mơ, bị âm nhạc như thiên tai đánh thức, giật mình bật lên khỏi giường, sau đó trong môi trường không trọng lực vùng vẫy bay lên trời, dừng không được mà lăn đều mười tám vòng, suýt nữa ngất xỉu.
“Chào buổi sáng anh Chu Lục,” Lục Tất Hành tràn đầy sức sống chào hỏi hắn, “Kỹ thuật nhảy khá đẹp đấy – có thể thay quần đùi hoa thì tốt rồi.”
Chu Lục phẫn nộ gầm lên: “Trả mạng tinh thần lại cho bố, bố mày sắp nôn rồi!”
Song cuối cùng hắn chỉ nôn ra nước chua, trong dạ dày rỗng tuếch thật sự chẳng còn gì khác.
“Hôm qua? Đêm qua không ăn, uống vài hớp rượu rồi ngủ, ăn thức ăn dinh dưỡng nén sắp nôn rồi.” Chu Lục rửa mặt, “Tôi sắp quên cơm xới trong nồi là vị gì rồi.”
“Nhiệm vụ tuần tra viễn trình vũ trụ dài đến mấy tháng là rất bình thường,” Lục Tất Hành nói, “Anh phải học cách thích ứng.”
Chu Lục cười khẩy: “Thôi đi, người ta chịu khổ là bảo vệ quốc gia, tôi chịu khổ là sung quân đi đày.”
Lục Tất Hành sững sờ, lập tức xem xét sắc mặt Chu Lục qua thiết bị liên lạc: “Anh không cảm thấy Lâm đang nhằm vào anh chứ?”
“Không có,” Chu Lục nhún vai, “Người ta không đáng phải nhằm vào tôi, đại khái chỉ cảm thấy tôi dễ trị nhất, mỗi lần đều thuận tay thôi. Tôi là cái thá gì? Bản lĩnh chẳng được bao nhiêu, kết đoàn cũng không biết.”
Lục Tất Hành: “Có lẽ anh ấy chỉ muốn giao nhiệm vụ tuần tra viễn trình cho anh…”
“Giao nhiệm vụ ngẩn người viễn trình cho tôi thì có. Nơi quỷ tha ma bắt này có khác gì nhốt vào phòng tối? Đến đi, đưa cơm tù, đẩy cơm chó đến đây đi.” Chu Lục cắt ngang cậu, đẩy tay vớt ra, chuẩn bị nhận vật tư, “Lại nói, thầy Lục, sau này thầy cũng đừng đến đưa cơm nữa, trở về tìm một nhóm người khác đến tuần tra đi, hôm nay ở lại thêm một đêm, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị dẫn các anh em về, trở về tôi sẽ giải tán Đội Tự Vệ, khỏi phải tra tấn người khác lẫn bản thân.”
“Chịu thua rồi?”
“Chịu thua rồi, khi đó không nghe thầy, là tôi quá ngây thơ. Cách ngôn nói đúng, chỉ có từng cố gắng mới biết mình không có khiếu.” Chu Lục lợn chết không sợ nước sôi nhún vai, vô vị nhìn bao vật tư đẩy vào cơ giáp, hắn bỗng nhiên nói, “Xú Đại Tỷ chết rồi à? Hay bị các vị nhốt?”
Lục Tất Hành sửng sốt.
“Thế nào, trong mắt thầy tôi ngốc như thế à?” Chu Lục thần sắc hờ hững hỏi lại, “Nhưng mà không hề gì, trên danh nghĩa tôi là do hắn nuôi lớn, song kỳ thực bao nhiêu năm qua hắn chỉ vứt tôi trong căn cứ tự sinh tự diệt, chờ trưởng thành làm việc cho hắn mà thôi, hắn chết hay không chẳng liên quan lắm đến tôi. Trong căn cứ có lẽ còn những người khác đoán được, bọn họ cũng không nói gì thôi. Một người… một đám người, khi không có tôn nghiêm, chỉ còn mạng sống, bản sắc sinh mạng chính là lạnh nhạt, Xú Đại Tỷ chính là người như vậy, chúng tôi kiếm sống dưới tay hắn cũng thế.”
Người của căn cứ này, như dân chúng tầng dưới chót của xã hội phong kiến lê thê thời đại Địa Cầu, mỗi ngày vùng vẫy từ tảng sáng đến khuya, hỉ nộ ai lạc bị ấm no ép thành một đường rất hẹp, chưa từng nghe nói “văn minh” là gì, cũng không để ý Hoàng đế là heo hay chó, sống qua một ngày hay một ngày.
“Không giết hắn, cũng không ngược đãi hắn, yên tâm đi, chỉ là không tiện cho hắn lộ diện.” Lục Tất Hành nói, “Họ vu cho anh mưu hại tiên sinh Spencer…”
“Họ tìm đại một cái cớ mà thôi, còn có kẻ nói tôi đã ngủ với Xú Đại Tỷ kìa.” Chu Lục lắc đầu cười, “Con người thầy cũng thật là… phụt, không biết phải nói thầy như thế nào, sao cái gì thầy cũng để trong lòng vậy?”
Hai người im lặng một lúc, Chu Lục đứng dậy, đi sắp xếp bao vật tư: “Nhưng tôi trước kia quả thật từng muốn lật Xú Đại Tỷ để tự quản căn cứ này, lúc ấy không hiểu chuyện, cảm thấy mình dù gì cũng tốt hơn hắn, bây giờ đã hiểu rồi.”
Lục Tất Hành nhíu mày, xuyên qua màn hình liên lạc nhìn bóng lưng gầy của Chu Lục.
“Đám tôn tử trong căn cứ này hết thuốc chữa, phương thức nuôi heo của Xú Đại Tỷ thích hợp với bọn họ nhất, tôi cũng là heo, chỉ tự cho là mình biết bay mà thôi.”
Vũ trụ sẽ tăng thêm cảm xúc tiêu cực, không phải nơi phù hợp để tâm sự, Lục Tất Hành đành phải về căn cứ trước, định tạm thời hủy bỏ cuộc diễn tập tiếp theo, chờ bọn Chu Lục trở về lại đi tìm hắn nói chuyện.
Song khi cậu trở lại trạm cơ giáp, chưa đáp xuống đất đã gặp mạng tinh thần Trạm Lư trải ra.
Lần này, Trạm Lư không mảy may thu lại, mạng tinh thần như che cả bầu trời giãn ra lớn nhất, cơ hồ khiến người ta không thở nổi, từ xa nối với mấy điểm nhảy vũ trụ, lại thông qua điểm nhảy vũ trụ khuếch tán đến nơi xa hơn, Lục Tất Hành giật mình, ngẩng đầu nhìn lịch, phát hiện ngày hôm sau đã bị người ta dùng bút đánh dấu khoanh tròn.
Kỳ hạn ba tháng đã đến.
Lâm Tĩnh Hằng đã dựng xong đường truyền tin viễn trình, sau không giờ hắn sẽ bắt đầu gửi tín hiệu ra vực ngoại.
Điều này có nghĩa là sự bình yên của căn cứ sẽ biến thành tổ chim trên vách đá, có nguy cơ lật trong khoảnh khắc.
Mấy ngày nay, Lâm Tĩnh Hằng ngoài miệng không nói gì, thực tế luôn giúp cậu luyện binh, sau một thời gian dài Lục Tất Hành cơ hồ có ảo giác, hình như hắn đã bị lay chuyển.
Thì ra…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT