Lâm Tĩnh Hằng nhất thời chưa rõ đây là chiêu trò gì.

Nói bằng lương tâm, với thần kinh không nhạy cảm lắm của Lâm Tĩnh Hằng cũng nghe ra câu này hơi mờ ám… Nhưng không phải không có khả năng “người nói vô tâm người nghe hữu ý”.

Thứ nhất Lâm thượng tướng rất ít nể mặt trò chuyện với người ta, ngần này tuổi đầu mà hắn chưa từng trải nghiệm “tán tỉnh” và “mờ ám”, thành thử không giỏi nắm giữ mức độ lắm; thứ hai, Lục Tất Hành người này thường xuyên chưa quen đã thân, hoạt bát quá mức, Lâm Tĩnh Hằng không xác định lắm cậu nói chuyện có phải chính là giọng điệu này hay không.

Bởi vì Lâm Tĩnh Hằng hơi ngớ ra không tiếp lời, bỏ Lục Tất Hành ở đó, bầu không khí bỗng nhiên trở nên hơi xấu hổ.

Lục Tất Hành ho khan một tiếng: “Ừm…”

Lâm Tĩnh Hằng: “Cậu…”

Hai người cơ hồ đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng, thô lố mắt nhìn nhau, càng xấu hổ hơn.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ vọng vào tiếng Đội Tự Vệ tập hợp bên ngoài trạm cơ giáp, một đám đội viên tự vệ bị điên cuồng thao luyện một ngày bất kể nam nữ già trẻ, nhất loạt mặt mày dữ tợn, dưới sự chỉ huy của Chu Lục hô to ba tiếng “Đội Tự Vệ vạn tuế”, khàn cả giọng phá tan không khí đóng băng trong phòng điều khiển chính.

Lục Tất Hành phản ứng rất nhanh, lập tức thuận dốc xuống lừa, gượng cười “ha ha”, đồng thời đập tay Lâm Tĩnh Hằng một phát.

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

“Anh không biết loại truyền thuyết lâu đời đó à? Đây là có chú trọng, không cẩn thận gặp người mở miệng cùng lúc, phải đánh nhau một phát, ra tay trước có tài vận, bị đánh sẽ có vận đào hoa,” Lục Tất Hành một lời hai ý nghĩa nói, “Chia cho anh một ít vận đào hoa, không cần cảm ơn.”

Nói xong câu này, Lục Tất Hành quả thật không dám lại nhìn vẻ mặt hắn nữa, quay người chạy ngay – giống như chạy chậm sẽ bị đại lưu manh đè lại cưỡng hôn vậy.

“Chờ đã.” Lâm Tĩnh Hằng gọi cậu lại.

Lục Tất Hành dừng bước, vừa thấp thỏm vừa hơi chờ mong quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng tránh ánh mắt cậu, cúi đầu uống mấy ngụm nước sôi nhạt nhẽo, tựa hồ đắn đo chốc lát, mới nói tiếp: “Người bạn kia của cậu… cái người dẫn họ ở bên ngoài kêu la một ngày kia.”

“Chu Lục à?” Lục Tất Hành buột miệng nói, “Anh ta là…”

Ba chữ “khác phái luyến” suýt nữa thốt ra, Lục Tất Hành kịp phản ứng, cắt ngang đầy nguy hiểm, suýt nữa mất mặt.

“Cái gì?” Lâm Tĩnh Hằng thoạt đầu nhướng mày, sau đó lại không mấy để ý khoát tay, “Mặc kệ hắn là cái gì đi – tôi cảm thấy có lẽ hắn đã nghĩ sai một quan hệ nhân quả rồi, Bạch Ngân Thập Vệ không hề là vì trải qua huấn luyện nghiêm khắc mới có thể trở thành tinh anh, mà là vì họ là tinh anh, cho nên mới chịu được huấn luyện cường độ cao mỗi ngày mười mấy tiếng. Hắn lẫn lộn điểm này, vài mống dưới quyền sẽ nhanh chóng bỏ chạy hết.”

Lục Tất Hành mặt mày hớn hở thò đầu vào qua khung cửa: “Tướng quân, đây là chỉ đạo bên ngoài miễn phí à?”

Lâm Tĩnh Hằng tốn nước bọt với cậu cả buổi, vừa khô miệng vừa bực dọc, lúc này đại khái đã hết điện, vì thế vừa đúng lúc trở về thành kẻ câm điếc.

Lục Tất Hành lâng lâng mà đi, nếu không phải trong thang máy có camera, chắc cậu có thể nhảy múa tự vui rồi.

Thăm dò Lâm và quan hệ tình cảm chưa biết, đối với Lục Tất Hành mà nói, giống như lần đầu tiên bay ra tầng khí quyển sao Cayley thăm dò vũ trụ vậy, dẫu mỗi một bước đều từng được tiền nhân nghiệm chứng ca tụng, khi tự mình đến gần cậu vẫn phát hiện “trên giấy khá nông”, mỗi một bước đều kinh tâm động phách.

Thỉnh thoảng có thu hoạch, là có thể làm cho người ta phấn chấn vô cùng, quên hết tất cả.

Song căn cứ như một cái tổ chim nguy ngập dưới mưa rào gió giật. Cánh chim ướt đẫm thỉnh thoảng có thể ma sát ra độ ấm nhỏ nhoi, song tiếng chính vẫn là tiếng sấm sét.

Khi Lục Tất Hành khéo léo nói lại cho Chu Lục đề nghị của Lâm Tĩnh Hằng, ngoài ý muốn không thuận lợi lắm, Lục Tất Hành đột nhiên phát hiện, mình nấu xúp gà sợ rằng hơi quá rồi.

Xét trên khách quan thì những lời Lâm Tĩnh Hằng nói không thể bắt bẻ được, bởi vì tự hạn chế khắc nghiệt thời gian dài không phải là “tinh thần” gì đó, mà nó là một loại tố chất rất khó bồi dưỡng, chặt chẽ không thể tách rời với hoàn cảnh, giáo dục, quản lý hệ thống khoa học và tự quản lý mình, không phải mỗi ngày hô hào vài câu “cái gì vạn tuế” là có thể biến ra.

Nhưng Chu Lục không tin “tinh anh thiên phú”, cũng không tin “tuần tự tiến dần” – nếu hắn tin, lúc trước hắn đã không một mình đấu với mấy chục người, lôi họ đến trước mặt Lục Tất Hành.

Chu Lục nghe xong trầm mặc một lúc, hỏi: “Thầy Lục, thầy nói phải làm thế nào đây?”

“Tôi đề nghị khoan hãy thực thi huấn luyện quân sự tiêu chuẩn hóa,” Lục Tất Hành nói, “Ví dụ như anh có thể chia Đội Tự Vệ làm mấy tổ, cho mọi người tự mình chuẩn bị thi đấu ba môn phối hợp, ai thắng có thể chọn cơ giáp trước, mới đầu tốt nhất hãy lấy khích lệ làm chính, cứ làm từ từ, hiệu quả tốt hơn là ép buộc họ, rất nhiều thứ không thể một lần là xong được.”

Lần này, Chu Lục trầm mặc lâu hơn, hắn nói: “Nhưng thân vương Cayley đã nổ đến sao Bạch Lộ, chúng ta còn thời gian để mà từ từ không?”

“Cũng chẳng có cách nào, chúng ta hiện giờ chính là điều kiện này, đã tốt hơn nhiều thời điểm ngay cả người lái cơ giáp cũng không chọn được,” Lục Tất Hành nói, “Tôi đang nghĩ cách làm một hệ thống kính tượng phản truy tung, hòng che giấu tọa độ căn cứ thêm một bước, lỡ như thân vương Cayley tới gần đây, có thể đánh du kích cản họ một chút trước…”

“Người anh em đừng nói nữa, tôi chưa từng đọc sách gì, đôi khi phản ứng hơi chậm, nhưng tôi không ngu. Những lời hôm ấy Lâm tướng quân nói, trở về nghĩ lại tôi đã hiểu ra, ý anh ta là, quân liên minh cũng không thể, bảo chúng ta đừng uổng phí sức lực nữa, đúng không?” Chu Lục cắt ngang cậu, “Tôi không tin, ‘đi về phía trước, đừng quay đầu lại’, đây là thầy nói với tôi, bây giờ tôi mỗi ngày đều tự nhủ một lần, bà nội nó chứ có ai không phải trời sinh cha mẹ nuôi đâu?”

Lục Tất Hành thử dịu lại giọng điệu: “Tôi bảo anh yêu cầu mình như Bạch Ngân Thập Vệ, ý tôi là bảo anh tôn trọng mình như tinh anh Bạch Ngân Thập Vệ, học tinh thần và tâm thái trước, không nói anh bắt chước nhật trình. Mọi việc phải tuần tự tiến dần mà, cho dù là Bạch Ngân Thập Vệ cũng phải có thời kỳ mới nhập ngũ chứ.”

Chu Lục lắc đầu: “Khả năng là con người tôi không có triển vọng gì, luôn là một hôm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nhiều năm qua tôi chưa ngủ một giấc yên ổn, luôn cảm thấy hôm nay anh tốt tôi tốt mọi người tốt, ngày mai chưa biết chừng sẽ cửa nát nhà tan, thầy là người đầu tiên làm cho tôi cảm thấy ‘có lẽ mình cũng có thể nắm giữ vận mệnh’.”

Lục Tất Hành hơi cau mày, không thể phản bác điểm này, bởi vì cảm giác nguy cơ của Chu Lục là đúng. Mà Đội Tự Vệ trước mắt là do chính bọn Chu Lục tự tổ chức trong lúc cậu đi vắng, Lục Tất Hành đưa ra đề nghị, nhưng cũng không thể ngang ngược can thiệp – cậu xét đến cùng là một học giả, không làm được chuyện tranh quyền nói chuyện với người khác.

Lục Tất Hành đành phải nói: “Nhưng trong Đội Tự Vệ không có ai từng làm lính, anh có nghĩ chưa? Ép họ lập tức thích ứng với cách quản lý quân sự hóa là không thực tế lắm, cứ nói chính anh đi, anh có thể thích ứng không?”

Chu Lục nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi có thể!”

Đáng tiếc, “ngôn linh” cổ xưa trong truyền thuyết phương Đông, tựa hồ chỉ là chuyện thần thoại đến từ hòn đảo nhỏ mang tên Địa Cầu. (Ngôn linh là một loại sức mạnh ngôn ngữ)

Lâm Tĩnh Hằng nói trúng phóc.

Đội Tự Vệ huấn luyện quân sự ngày thứ hai.

Đám học sinh ngồi chồm hổm trong phòng điều khiển chính, há hốc miệng vây xem Lâm Tĩnh Hằng dùng một bài báo cáo phân tích, hoàn nguyên phối trí hỏa lực của Vệ đội thân vương Cayley, thậm chí dùng máy tính mô phỏng một cuộc đối chiến. Trong lúc này, Lục Tất Hành toan dùng một miếng thịt nướng hơi nóng dụ dỗ Lâm thượng tướng, mà Lâm thượng tướng không thèm để ý.

Tỷ lệ Đội Tự Vệ đi luyện tập buổi sáng thiếu một phần tư, nào mất nước, nào cảm nắng, nào tràng vị cảm mạo, nào vận động quá sức… Khoang y tế của cả căn cứ đều bị họ chiếm đầy.

Đội Tự Vệ huấn luyện quân sự ngày thứ năm.

Khi trọng tam lắp hạch cơ giáp Trạm Lư tu chỉnh hoàn tất, lại được thấy ánh mặt trời, bay thử, cơ giáp sớm nên xuất ngũ này như thần ma che khuất bầu trời, hô phong hoán vũ, cả trạm cơ giáp đều run bần bật dưới thân nó, nó bay lên trời trong ánh mắt thán phục của mọi người. Khi nó vòng quanh tầng khí quyển nhân tạo ngoài căn cứ, trên trời như sinh ra một ngôi sao mới. Lúc ra tiễn, không biết Lục Tất Hành tìm đâu được một miếng bánh kem phô mai trông rất xinh xắn, còn rắc cánh hoa lên trên, ý đồ dụ dỗ Lâm thượng tướng, Lâm thượng tướng nhìn mà không thấy.

Cùng ngày, tỷ lệ Đội Tự Vệ luyện tập giảm xuống dưới một nửa, khi máu mọi người nguội đi, thắng lợi ngăn cản sóng hạt năng lượng cao cũng từ “vinh quang” hạ thấp thành “da trâu” theo. Về phần khẩu hiệu, càng là nói ba lần nhạt như nước, đã chẳng thể khích lệ bất cứ ai. (Ý da trâu ở đây là chuyện này đã thành một chuyện để mọi người đem ra khoe khoang khoác lác)

Đội Tự Vệ huấn luyện quân sự ngày thứ bảy.

Một phần máy móc của hệ thống phản truy tung đã hoàn thành, trọng tam thử nghiệm hoàn tất, tất cả công năng vận hành tốt, Lục Tất Hành quy hoạch lại trạm cơ giáp, dọn chỗ cho trọng tam. Trọng tam quay về, Lục Tất Hành bưng một bát bún chua cay nóng hổi chạy tới chào đón, Lâm tướng quân tứ đại giai không… Giống như Đường Tăng bị quốc vương nữ nhi quốc lặng lẽ lay chuyển, né một chút không dễ phát hiện. Lục Tất Hành đang tính thừa thắng xông lên, đúng lúc bị Độc Nhãn Ưng gặp được, lão mèo Ba Tư chạy tới cản chân, cải biên “cám dỗ trên đầu lưỡi” thành một trận chiến võ mồm đẫm mưa máu gió tanh.

Mà lúc này, cảm xúc bất mãn trong Đội Tự Vệ dâng lên như thủy triều, dưới sự áp bức cứng rắn của Chu Lục, mọi người bắt đầu dùng mắt ra hiệu, tụ tập ra tiểu đoàn thể mới.

Đội Tự Vệ huấn luyện quân sự ngày thứ tám, rạng sáng năm giờ rưỡi.

Luyện tập buổi sáng đúng giờ bắt đầu, Chu Lục ở ngoài trạm cơ giáp lại chỉ chờ được vài ba con mèo nhép, còn đều là dúm người đi theo hắn sớm nhất.

Cả căn cứ im ắng, như một sự trào phúng trầm mặc. Chỉ có lác đác vài cụ già ngủ ít ra ngoài cho thoáng gió, dăm ba cụ tụ tập lại, từ xa nhìn sang bên này, như lũ quạ già ngắc ngoải vây xem súc vật sắp tắt thở vậy.

“Anh Chu Lục,” Phóng Giả nhìn trái nhìn phải, thấy không ai dám nói chuyện, đành phải bất chấp ánh mắt nặng nề của Chu Lục đứng ra, “Em gọi rồi, họ đều không đến, họ nói… nói anh…”

“Nói tao cái gì?”

“Nói anh chỉ biết ‘đàn áp người tài’, căn bản không phải vì tốt cho căn cứ, mỗi ngày bắt họ vừa nhảy vừa chạy quanh trạm cơ giáp như lừa kéo cối xay, căn bản vô dụng, còn không bằng mời thầy Lục đến giảng cơ giáp bắn như thế nào. Anh muốn nhân lúc Xú Đại Tỷ vắng mặt, tự mình làm lão đại…” Phóng Giả càng lúc càng nhỏ tiếng, “Họ còn nói, Xú Đại Tỷ bị trĩ thì không thể trốn lâu như vậy không gặp ai, không khéo chính là bị anh hạ độc thủ.”

Xú Đại Tỷ nhiều ngày không lộ mặt, trong căn cứ không thể không ai phát hiện, chỉ là mọi người đều không để tâm, còn lấy trĩ sang trêu chọc hắn – bởi vì Xú Đại Tỷ là một kẻ tiểu nhân không hơn không kém, cũng biết mình không có uy tín gì, lại phải bắt bí những người khác, thế nên bản đồ tuyến đường và tọa độ trạm bổ sung làm đường lui chỉ có một mình hắn biết. Xú Đại Tỷ sợ người khác theo dõi, mỗi lần đi tuần tra đều lén lút đi một mình, qua một thời gian lại lén lút trở về, mất tích cả tháng không phải là chuyện lạ.

Song lần này, hắn đi thì đi rồi, thế nhưng căn cứ mơ hồ thay đổi, mọi người dưới sự xúi giục của kẻ có rắp tâm, bắt đầu liên tưởng.

Họ ngược lại không hoài nghi đám người ngoại lai Lục Tất Hành lắm, bởi vì bóng ma tâm lý Lâm Tĩnh Hằng mang đến vẫn chưa tan, hơn nữa Lục Tất Hành đối với căn cứ càng giống Chúa cứu thế từ trên trời giáng xuống, đem đến cho căn cứ toàn là thay đổi tốt đẹp – cường quyền không thể khiêu chiến và trợ giúp hòa nhã cộng lại, cơ hồ có sắc thái thần thoại nào đó, chân thật đáng tin.

Mọi người tin thờ hòa thượng ngoại lai biết tụng kinh, nhưng đối với một đóa hoa sen nở trong vũng bùn, thường tràn ngập phỏng đoán ác ý.

Mọi người trốn ở căn cứ, vừa may mắn vừa bất hạnh, may mắn là, bởi vì Xú Đại Tỷ lo trước tính sau, giúp căn cứ tránh thoát tai nạn đầy nguy hiểm, may mắn sống sót; bất hạnh là, vận may khiến họ vừa tự ti vừa tự đắc, không thể nhìn thẳng thế giới bên ngoài, họ đã lười quen rồi.

Đám ô hợp gấp gáp tụ tập này chỉ kiên trì được nửa tháng thì lòng người đã tan rã sạch. Sức chiến đấu không thấy khởi sắc, nội bộ tranh đấu ngược lại nườm nượp.

Phóng Giả dè dặt hỏi: “Anh Chu Lục, làm thế nào đây? Không thì… không thì đến hỏi thầy Lục xem?”

Chu Lục sầm mặt, không nói một lời, hắn thề thốt nói với Lục Tất Hành “hắn có thể”, mà chưa đầy một tuần đã bị các phụ lão hương thân vả mặt như vậy, không mặt mũi nào xám xịt đi gặp Lục Tất Hành. Vả lại Lục Tất Hành sẽ có biện pháp gì đây?

Cùng lắm là như huấn luyện động vật, lấy một chút lợi treo ở phía trước, dụ họ chạy theo mà thôi. Nó không giống với Đội Tự Vệ mà hắn tưởng tượng.

Chu Lục cắn răng, ngẩng đầu nhìn bầu trời căn cứ đã hoàn toàn sáng hẳn, gọi không dậy người giả vờ ngủ, chữa không được căn bệnh không thuốc chữa, hắn cảm nhận được sự gian nan và cô độc vô biên.

Phóng Giả hỏi khẽ: “Anh Chu Lục, thế hôm nay chúng ta còn huấn luyện không?”

“Huấn luyện!” Chu Lục nghiến răng nói, “Tại sao không huấn luyện?”

Nói xong hắn sải bước dẫn đầu chạy đi, dẫn Đội Tự Vệ chưa được hai mươi người đằng sau, gắng sức gạt không khí trong phổi ra ngoài, hắn cố chấp gầm lên: “Đội Tự Vệ vạn tuế!”

Lục Tất Hành chờ các học sinh đi học buổi sáng ở trong phòng điều khiển chính, dựa cửa sổ nhìn Chu Lục dẫn người chạy xa, ánh mắt đảo qua tấm lịch ở góc tường, thời hạn Lâm Tĩnh Hằng cho cậu còn có hơn một tháng.

Nguyên lý truyền tin viễn trình cũng tương tự quét viễn trình, cần đủ nguồn năng lượng, mạng tinh thần đủ lớn, phân bố điểm nhảy đủ chính xác, Lâm Tĩnh Hằng quét hết lượt tất cả điểm nhảy gần tuyến đường bí mật thông đến vực ngoại, để lại thiết bị truyền tin viễn trình trên mỗi một điểm nhảy, như vậy phạm vi liên lạc của Trạm Lư có thể thông qua mạng bước nhảy vũ trụ mở rộng đến vực ngoại, quét mục tiêu truyền tin. Song phương liên lạc có mật khẩu giao hẹn trước, một khi phù hợp, bắt đầu từ lúc đối phương đáp lại, đường truyền tin viễn trình này đã thành lập.

Lục Tất Hành biết, bản đồ đo đạc quân dụng hoàn thành, trọng tam lên trời, có nghĩa là Lâm Tĩnh Hằng bây giờ có thể gửi tín hiệu ra ngoài bất cứ lúc nào. Sở dĩ vẫn chưa bắt đầu, cũng chỉ là hắn nhất ngôn cửu đỉnh, tuân thủ giao hẹn mà thôi.

Bạc Hà đến sớm nhất không biết đi tới sau lưng cậu từ khi nào: “Lục tổng, em thấy những người này hết cứu rồi, người kia hơi đáng thương.”

Lục Tất Hành đanh mặt quay đầu lại nhìn cô bé: “Người nào?”

Thời thanh xuân của Bạc Hà khả năng hơi dài, con gái mười sáu mười bảy tuổi mà vẫn là dáng vẻ gầy chìa xương sườn, da thịt không theo kịp xương. Cô đứng một chân, một chân khác gõ nhẹ trên mặt đất, xiêu xiêu vẹo vẹo, lắc lư trái phải, miệng còn nhóp nhép nhai kẹo cao su: “Không ai hết – sao thầy y như thầy giám thị phong kiến vậy? Còn như thế là bọn em không giúp thầy nữa đâu.”

Lục Tất Hành buồn bực: “Các em đã giúp thầy cái gì?”

“Lừa ông chú Độc Nhãn Ưng đó,” Bạc Hà nói, “Ông ấy bảo bọn em nhìn thấy Lâm tướng quân tới gần thầy thì báo cho ông ấy, còn nói mai mốt sẽ dẫn bọn em đi đánh chén no say, Lục tổng, ba thầy hơi mắc hội chứng cụ già buồng trống phải không?”

Lục Tất Hành: “…”

“Lại nói, Lục tổng, thầy thực sự thích Lâm tướng quân à? Sợ thế, em còn không dám nhìn thẳng anh ta cơ, thầy to gan quá rồi.” Nữ lưu manh Bạc Hà vừa nói vừa dùng kỹ thuật cao siêu thổi kẹo cao su, cắn “bép” một tiếng, tò mò nhỏ giọng hỏi, “Thầy hôn anh ta chưa?”

Lục Tất Hành suýt nữa sặc nước bọt.

“Không phải chứ? Mấy ông chú các thầy đều hàm súc thế à? Lúc còn ở sao Bắc Kinh, em thường cùng một đám người đến quán rượu nhỏ rẻ tiền, ai mời em uống em sẽ tán gẫu vài câu, nhìn thuận mắt thì hôn thử, hôn xong có điện thì tới, không điện thì bái bai, chú trọng hiệu suất.” Bạc Hà nói, “Thời gian dài như vậy, ông chú Độc Nhãn Ưng đã điên hai liệu trình rồi, mà thầy ngay cả hôn cũng chưa hôn, thế hai người ở bên nhau làm những gì?”

Cô bé mới dứt lời, cửa thang máy phòng điều khiển chính liền mở ra, Lâm Tĩnh Hằng vừa vặn đi vào. Hắn luyện tập buổi sáng xong, mới vừa tắm, trên mặt hiếm khi ửng đỏ màu máu, tóc còn ướt sũng, cuốn theo mùi hormone hất vào mặt.

Lục Tất Hành không tự chủ được nhìn môi hắn, cả người đều không ổn lắm, gắng sức lôi ánh mắt ra, giấu đầu hở đuôi quay sang Bạc Hà: “Đây là chuyện nữ sinh vị thành niên nên nói à? Đừng tưởng rằng không ở trên sao Bắc Kinh thì nội quy trường học không tồn tại nữa, nộp bài tập hôm qua ra đây, sang bên kia viết kiểm điểm!”

Lâm Tĩnh Hằng rất ít thấy cậu nổi giận, hết sức kinh ngạc nhìn vài lần, sau đó khả năng là cảm thấy dáng vẻ cậu dạy dỗ cô bé rất thú vị, khóe miệng thoáng qua nụ cười không rõ lắm: “Không phải nói hôm nay thử nghiệm hệ thống phản truy tung à?”

Trong đầu khoa học gia thanh niên học rộng hiểu nhiều như mở chiếc hộp Pandora, tích tắc lướt qua vô số miêu tả về hôn môi, vội vàng đàng hoàng mà hắng giọng.

“Ở bên này, đi theo em.” Lục Tất Hành nói, “Em vốn định thực nghiệm mặt đất, nhưng vừa có một ý tưởng mới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play