Bọn họ dường như phải dồn hết sức lực mới có thể xông ra được khỏi Lâu gia, sau đó phải dựa vào sự quả cảm của Thần Quỷ Binh thì mới có thể thoát được khỏi sự truy kích của Lâu gia.
Suốt cả quãng đường trốn chạy ven theo vách núi Thông Thiên, cũng chẳng biết là đã đi khỏi Lâu gia được bao xa thì họ mới dừng lại.
"Lâu gia chẳng phải là đại thế gia sao? Tại sao lại dử dụng chiêu thức bỉ ổi vô liêm sỉ này?" Lâu Tín vô cùng phẫn nộ. Lục tiểu thư của Kim gia Kim Xảo Tiên sắc mặt trắng bệch vẫn đang hôn mê trong lòng hắn.
Vị tiểu cô nương này cũng thật là, hắn có võ công, ám tiễn phi tới ắt tự né được, đâu cần cô ta phải nhào tới đỡ thay hắn cơ chứ?
Giờ thì hay rồi, nếu không phải trên người Trần Thập vẫn còn thuốc của Thần Thuỷ Niệm thì e rằng cô ta đã lành ít dữ nhiều. Không biết ám tiễn đó đã bôi thứ gì lên mà sau khi bắn trúng máu chảy không ngừng, bất luận làm thế nào cũng không cầm máu được. Những loại thuốc khác đều vô dụng, cuối cùng chỉ đành cho cô ta dùng Thần Thuỷ Niệm. Tuy vậy nhưng cô ta đã mất máu quá nhiều, suốt cả chặng đường đều hôn mê bất tỉnh.
Không chỉ riêng cô ta, còn rất nhiều người khác cũng bị thương.
Ám tiễn của Lâu gia quả thật là lợi hại, không chỉ bắn ra được cự ly xa mà còn có thể tự chuyển hướng, đuổi theo kẻ bị nhắm tới. Nó có những điểm tương đồng nhất định với Truy Tức Tiễn của Thần Tiễn sơn trang.
Còn nữa, bọn họ cũng quá là bỉ ổi, tự nhiên lại ném ra một nam nhân nói là Lâu Hoan Thiên, uy hiếp bọn họ phải lập tức quay về, nếu không sẽ giết chết Lâu Hoan Thiên. Nếu không phải Long Ngôn nhận ra được thì thật sự là bọn họ cũng không dám đi nữa.
Có điều, cũng nhờ vậy mà bọn họ biết thêm một tin đó là Lâu Hoan Thiên chưa chắc đã ở trong tay bọn họ. Cái này cũng có thể coi là tin tốt phải không?
"Ta cảm giác Lâu gia không còn giống Lâu gia trước đây nữa rồi." Long Ngôn vẫn luôn ngồi trên xe trầm mặc nãy giờ lúc này đột nhiên mở miệng, sắc mặt vô cùng đăm chiêu. "Người của chúng ta lại không thể liên hệ được, điều này tuyệt đối không bình thường. Còn nữa, lão thái quân cũng có gì đó không đúng."
Khổng Tu trầm ngâm một lúc rồi đó: "Bây giờ nghĩ lại Lâu lão thái quân đúng là có gì đó không ổn, khi Trầm Sát và nha đầu Lâu Thất gặp bà ta thì dường như bà ta cố ý làm khó bọn họ, khi đó chỉ nghĩ rằng bà ta không dễ tiếp cận, thái độ quá quắt, nhưng lúc này nghĩ lại thì liệu có phải khi đó bà ta dùng kế để ép bọn họ đi hay không?"
Khi đó biểu hiện của Lâu lão thái quân quả thực là kỳ lạ, bây giờ Long Ngôn lại nói bà ta có gì đó không ổn.
Long Ngôn nghe ông nói liền ngây ra rồi lập tức nói: "Quan hệ của thiếu chủ và lão thái quân trước giờ cũng không tốt, hơn nữa thì lão thái quân vẫn luôn xa cách với phu nhân và thiếu chủ, đến ngay cả năm đó khi để cậu ấy lên làm thiếu chủ của Lâu gia thì bà cũng thể hiện ra sự khiên cưỡng, vì vậy nếu bảo lão thái quân đứng ở phía đối lập với chúng ta thì ta cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ là, nếu bà ấy thật sự muốn ép mấy người Tiểu Thất Lầu chủ đi thì liệu có khi nào là bởi... Lâu gia đã xuất hiện kẻ địch càng đáng sợ hơn không?"
Trần Thập ngồi trên một hòn đá, Tiểu Trù đang bang bó vết thương ở cánh tay cho hắn. Hắn nhìn vách núi Thông Thiên ở trước mặt, trùng giọng nói: "Những cái này đều không quan trọng, bây giờ quan trọng nhấy là phải tìm được Đế Quân và Đế Hậu trước."
]
Những cái khác hắn đều không lo, cái hắn lo nhất chính là an nguy của Đế Quân và Đế Hậu, hơn nữa hắn còn thấy tự trách vì bản thân lúc trước không đi theo bọn họ.
Thu Khánh Tiên và Ấn Dao Phong đi thám thính vách núi Thông Thiên, khi quay về sắc mặt của cả hai người đều có chút khác thường, Thu Khánh Tiên nói: "Từ nơi này đi xuống thì cũng không phải là cao lắm nhưng bọn ta nhìn thấy một dãy nhà.
Mọi người nghe xong đều sửng sốt: "Một khu nhà?"
Ở đây sao lại có một khu nhà?
Long Ngôn bật dậy: "Có nhà sao? Thiếu chủ có lẽ sẽ ở đó!"
"Tại sao?" Hoả chau mày hỏi.
"Lúc trước người của tổ Long điều tra tới khu vực này, thiếu chủ từng phái người tới đó để điều tra kỹ hơn nhưng những kẻ được phái đi đều không quay về. Thiếu chủ từng nói nơi đó nhất định có gì cổ quái, hơn nữa thì phu nhân cũng bị mất tích ở đó, nếu thiếu chủ không ở Lâu gia thì có lẽ là ở nơi đó."
Lời này của hắn chả có bất cứ logic gì cả, hơn nữa cũng đều là những suy đoán vô căn cứ của hắn, nhưng mọi người lại cảm thấy cũng có vẻ có lý.
"Không, chúng ta phải tìm ra Đế Quân và Đế Hậu trước." Trần Thập kiên trì.
"Tiểu Thất Lầu chủ cũng đang ở vách núi Thông Thiên mà, chúng ta đi từ đây xuống vừa đi vừa tìm là được." Long Ngôn vỗ vỗ vai hắn nói: "Huống hồ, Tiểu Thấy Lầu chủ ở đây chẳng phải cũng vì để cứu thiếu chủ sao? Nếu chúng ta tìm ra được thiếu chủ thì cũng đã là chia bớt gánh nặng với Lâu Thất Lầu chủ rồi."
Khổng Tu nghĩ một hồi rồi nói: "Long Ngôn nói đúng lắm, nếu chúng ta đã thấy rồi thì thử đi xem sao. Có điều, không thể để tất cả đều qua đó, mục tiêu quá lớn, ta dẫn mấy người đi trước, các người ở dưới vách núi tìm một chỗ nào đấy để đợi.
Bởi vì các chủ tử đều không ở đây nên Khổng Tu có thể xem như là trưởng bối của Lâu Thất, vì vậy mà nơi này sẽ do ông chỉ huy, Tần Thúc Bảo cũng chỉ nghe lệnh hành sự, còn Hoả vốn dĩ cũng tán đồng với ý kiến của ông nên không nói gì.
Bọn họ tìm kiếm một lúc, Thần Quỷ Binh tìm ra được một đường mật đạo, mật đạo đó vừa rộng rãi lại bằng phẳng, hơn nữa độ dốc còn được xây sửa cũng tương đối là ôn hoà, đến xe ngựa cũng có thể xuống được.
Nếu không có Thần Quỷ Quân thì e rằng bọn họ cũng không tìm được mật đạo này.
Lâu Tín khẽ kêu lên cảm thán: "Xây được con đường rộng rãi bằng phẳng thể này có lẽ là thường xuyên có xe ngựa qua lại mới đúng, nơi này gần với Lâu gia nhất, lẽ nào nơi đó thật sự là một địa điểm bí mật khác của Lâu gia sao?"
"Bất luận thế nào thì thế gia cũng xảy ra chuyện rồi, Lâu gia độc lập một nhà như vậy kiểu gì cũg có điểm khả nghi, mọi người hãy cẩn thận." Tần Thúc Bảo trầm giọng dặn dò một câu.
Nữ tử đều ở trong xe ngựa. Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên đều ở trong một chiếc xe ngựa, trong xe còn có Trầm Hương công chúa đang nằm. Từ sau khi Hiên Viên Ý đi khỏi, tinh thần của Trầm Hương dường như ngay lập tức bị rút xuống vậy, vẫn cứ ngủ sâu mê man như vậy.
"Sắc mặt của Trầm Hương công chúa càng ngày càng tái lại, Khánh Tiên, cô có phát hiện gì không?" Ấn Dao Phong vô cùng lo lắng. Hiên Viên Ý giao phó Trầm Hương công chúa cho cô, nếu xảy ra chuyện gì sao cô có thể gánh nổi trách nhiệm này cơ chứ.
"Ừm, đúng vậy, nhưng bây giờ chúng ta chẳng làm được gì cả, chỉ có thể cầu nguyện nhanh chóng tìm được Đế Hậu mà thôi."
Bọn họ lo lắng túc trực bên Trầm Hương, trong xe đằng sau, A Mộc nói với Lâu Tín: "Lâu đại ca huynh yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc Kim lục tiểu thư thật tốt."
Lâu Tín nghe xong nhìn liếc cô ta khinh khỉnh: "Ta có gì mà không yên tâm cơ chứ? Cô ta cũng chẳng phải là gì của ta cả."
"Dù gì thì Kim tiểu thư cũng không màng đến an nguy của bản thân mà cứu lấy ngươi đó." Trần Thập cưỡi ngựa ở bên cạnh, nghe hắn nói liền liếc hắn một cái.
Con ngươi của Lâu Tín đảo qua đảo lại bèn hỏi: "Vậy nếu như Thu nhị tiểu thư cũng không màng an nguy của bản thân cứu lấy ngươi, Trần Thập à, ngươi liệu có muốn, hê hê, gì đó không?" Tốt nhất là lấy thân báo đáp, hắn cảm thấy Tràn Thập và Thu nhị tiểu thư cũng vô cùng xứng đôi.
Hắn cứ tự cười đùa một mình, Trần Thập chẳng thèm quan tâm, đợi hắn vui xong thì mới bình thản nói: "Đế Hậu mới là người cứu ta."
Lâu Tín ngay lập tức á khẩu câm nín.
Lúc đầu tại Thần Ma Cốc, cảnh tượng Đế Hậu dùng Bản Mệnh Huyết Chú để cứu Trần Thập cả đời này đến hắn còn không quên được, huống hồ là Trần Thập?
Trong chốc lát trong lòng hắn có chút cảm giác kỳ quái, Thu Khánh Tiên và Ấn Dao Phong nếu thật sự đề thích hắn thì cũng đủ khiến hắn đời này sặc sụa đấy nhỉ?
Tưởng tượng ra dáng vẻ im lặng thương tâm của Ấn Dao Phong vì Trần Thập, Lâu Tín đột nhiên cảm thấy cảm giác đó đối với cô ta cũng nhạt đi nhiều.
Lúc này, trong xe ngựa bên cạnh bỗng vọng ra một tiếng kêu yếu ớt.
"Lâu Tín ca ca sao rồi? Huynh ấy đang ở đâu?"
Xem ra Kim lục tiểu thư đã tỉnh lại rồi. Có điều Lâu Tín cũng chẳng ngờ rằng cô ta vừa tỉnh dậy đã tìm mình, còn nữa, Lâu Tín ca ca? Cái quái gì vậy? Đổi cách xưng hô này từ bao giờ thế?
Hắn nghe thấy tiếng A Mộc dỗ dành cô ta nhưng Kim lục tiểu thư dường như vẫn muốn lết dậy: "Ta phải tận mắt nhìn thấy Lâu Tín ca ca bình an vô sự mới yên tâm được."
Trong lòng Lâu Tín đột nhiên cảm thấy phiền toái, hắn thúc ngựa lên, dùng kiếm gạt rèm cửa sổ ra, cau có nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Ta nói này Kim Xảo Tiên, lần sau cô mà còn thích lo chuyện bao đồng nữa thì ta sẽ không khách sáo đâu!"
Vốn dĩ lúc đầu Kim Xảo Tiên coi thường bộ dạng chua ngoa của bọn họ, nhưng sau này đại đội ngũ của bọn họ tới đánh vào mặt cô ta, tốt xấu gì cũng ngừng lại, đến khi Kim gia mãn môn bị tiêu diệt, gia chủ mất tích thì cô ta lại lập tức ngoan như mèo. Trong mắt của Lâu Tín thì đây chính là điển hình của việc không đánh thì không tỉnh.
Có điều, vốn dĩ cô ta hống hách như vậy, bây giờ lại trông thấy dáng vẻ yếu ớt nước mắt giàn giụa thì quả thật hắn có chút không quen.
Kim Xảo Tiên vừa nhìn thấy hắn mắt bỗng sáng rực lên, nghe hắn nói xong liền rụt cổ lại: "Vâng, Lâu Tín ca ca, ta nhất định sẽ không gây thêm phiền phức cho huynh nữa."
Lâu Tín lại cảm thấy phiền toái, hắn hất rèm cửa xuống, thúc ngựa phi thẳng lên phía trước.
Vô cùng trùng hợp, bọn họ tuy chia quân ra thành ba đường nhưng lúc này lại cùng gặp nhau tại một điểm.
Tại mật thất dưới đất của Lâu gia, Lâu Nhược Uyển và Lâu Ngọc Thiên đang người trước người sau bước về lão phụ nhân đang gục đầu ngồi trên ghế.
"Lúc này tinh thần của lão thái quân không tồi mà?" Lâu Nhược Uyển nhìn lão phụ nhân này, trong lòng cảm thấy căm hận.
Lão phụ nhân ngẩng đầu lên, rõ ràng đây chính là Lâu lão thái quân. Nhưng lúc này vết thương lúc trước ở trên mặt lại rách ra mộng mảng da, lộ ra một mảng màu da khác ở phía trong, trông vô cùng kỳ quái.
Bà ta nhìn Lâu Nhược Uyển, cười chế giễu: "Lâu Nhược Uyển, ngươi còn là người nhà Lâu gia không? Lâu gia bị huỷ trong tay ngươi lẽ nào ngươi cảm thấy vui vẻ lắm sao?"
Sắc mặt Lâu Nhược Uyển trở nên khó coi, bước từng bước tới, rồi giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt bà ta, cô ta chỉ đánh Lâu lão thái quân một cái nhưng vệt máu trong miệng bà cũng rớm ra.
Cũng vì bởi cái tát này dùng lực quá mạnh mà da mặt bà ta lại bị toác ra một mảng nhỏ nữa, lại lộ thêm một chút phần da ngăm ngăm hơn. Vốn dĩ rách da sẽ chảy máu, thế nhưng lại có thềm một lớp da nữa thì quả thật chưa từng thấy, cái này của bà ta không thể coi là mặt nạ được bởi lớp da này quá thật, không hề giống da giả.
Lâu lão thái quân đưa tay lên ôm mặt, ánh mắt đau đớn nhìn xoáy thẳng vào Lâu Nhược Uyển. "Ngươi sẽ chẳng có kết cục tốt dẹp đâu, vốn dĩ Lâu gia đã bấp bênh, có Lâu Hoan Thiên chống đỡ nói không chừng còn có chút cơ hội, bây giờ cũng đều bị ngươi huỷ cả rồi!"
Lâu Nhược Uyển cười nhạt: "Vậy thì có lien quan gì tới ngươi cơ chứ? Đây là chuyện của Lâu gia nhà ta! Một kẻ ngoại tộc bá chiếm chức vị nắm quyền Lâu gia lâu như vậy, ngươi có mặt mũi nào không?"
Thấy Lâu lão thái quân tức đến mức toàn thân run rẩy, cô ta ngập ngừng nói: "Ngươi vốn dĩ cũng làm gì có mặt, ha ha ha, nếu không thì làm gì có chuyện cháu gái đến trước mặt cũng không dám nhận?"
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
"Không biết sao?" Hai huynh muội Lâu Thất và Lâu Hoan Thiên sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau ở vách núi Thông Thiên, ngươi nói xem, ta nên để bọn chúng chết như thế nào đây?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT