"Nếu bây giờ chàng không cho ta xem, từ nay về sau đừng chạm vào người ta, chàng mà chạm vào ta thì ta sẽ hết lên là sàm sỡ đấy nhé".

Trầm Sát liếc nhìn nàng một cái, kích động nghiến răng ken két.

Ban nãy chàng còn cảm thấy nàng rất đáng yêu, bây giờ rõ ràng lại khiến người ta ngứa răng chết đi được.

Cái gì mà chạm vào người nàng là sàm sỡ, nàng là Phi của chàng, kể cả chàng có động chạm người nàng thì cũng là điều hiển nhiên. Đến bây giờ chàng vẫn chưa thịt nàng đã là đặc cách khai ân cho nàng rồi đấy.

Nhìn từng mạch máu trong đồng tử của chàng như trực phun ra, trong lòng nàng càng cảm thấy có điều gì bất thường.

Lâu Thất đang định tra xét thì phía bên Lâm Thịnh Uy phát ra tiếng rên.

Lâu Thất cảm kích Lâm Thịnh Uy từng xả thân muốn cứu nàng, tuy nàng chẳng phải người tốt đẹp gì, những bất kì ai đối xử tốt với nàng,nàng đều ghi nhận.

"Chàng đợi chút, ta qua xem thương thế của Lâm Thịnh Uy thế nào".

Dõi theo nàng đi tới bên Lâm Thịnh Uy, quỳ xuống cạnh hắn ta kiểm tra vết thương ở ngực, ánh mắt Trầm Sát lóe lên sát khí, nhưng lập tức kìm lại, quay người đi ra chỗ khác.

Không nhìn, không nhìn bọn họ chàng mới có thể kiềm chế, nếu như trước mặt nàng giết phăng hai người này, e rằng nha đầu này sẽ làm loạn lên mất.

Nhưng sát ý chảy trong huyết mạch chàng cứ tuôn trào mãnh liệt, dữ dội, thúc giục. Hễ dừng việc giết người lại là chàng phải dùng toàn bộ sức mạnh của mình để kiềm chế sự kích động này.

"Lâm Thịnh Uy, ngươi tỉnh rồi"

Lâm Thịnh Uy vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Lâu Thất, trái tim loạn nhịp, " Đế Phi", nhưng cơn đau từ vết thương lan tỏa khiến hắn lại ngã xuống. Lâu Thất lập tức đưa tay ra đỡ lấy hắn, lúc này trông giống như Lâm Thịnh Uy đang tựa vào vòng tay của nàng vậy.

Trầm Sát tuy rằng không muốn nhìn, những vẫn không kìm được đưa ánh mắt liếc qua, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, cơn thịnh nộ bốc lên dữ dội, lập tức quát lớn: " Nàng buông tay ra ngay cho ta, nếu không bản Đế Quân băm nát hắn."

Tiếng quát thịnh nộ như tiếng sấm, khiến 3 người bọn họ giật mình sợ hãi, tên tiểu binh sĩ Ngũ Tiếu Vũ nhát gan nhất bị dọa sợ đến nỗi ngồi phịch xuống dưới đất.

Lâu Thất lập tức buông Lâm Thịnh Uy ra, vỗ vỗ ngực, ném ánh mắt sắc lẹm nhìn qua: " Chàng muốn dọa ta chết khiếp đấy à?"

Lại còn cãi lại?

Trầm Sát nheo nheo mắt, Lâu Thất thấy tình thế không ổn liền lấy một bình dược hoàn ra, nàng đưa cho Ngũ Tiếu Vũ: "Cách một canh giờ cho hắn ăn một viên!"

Sau đó chạy về phía Trầm Sát.

Trầm Sát lại định lùi về phía sau thì Lâu Thất lập tức nói: "Chàng mà còn lùi nữa thì ta sẽ ôm lấy Lâm Thịnh Uy."

"Nàng dám!"

"Chàng thử xem ta có dám hay không?" Lâu Thất nhướn mày.

Nhìn bộ dạng khiêu khích của nàng, Trầm Sát cay cú trong lòng, chàng nghiến răng, vung tay ra tóm lấy nàng vào lòng, cúi đầu cắn xuống bờ môi đỏ mọng như cánh hoa của nàng. Cái cắn này của chàng dùng lực khá mạnh nên đã để lại nguyên dấu răng trên môi nàng, xém chút bật máu.

"Aaa... đau!" Lâu Thất không chịu nổi vung tay đấm vào ngực chàng lại bị một cánh tay còn lại của chàng khoá chặt luôn cả hai cổ tay. Lúc này Lâu Thất có thể cảm nhận được lực khí của Trầm Sát khác hẳn so với bình thường, lúc trước khi chàng muốn khống chế nàng thì sẽ dùng sức mềm mỏng hơn, cố không để nàng bị đau, nhưng bây giờ chàng lại vô cùng thô bạo, cổ tay mảnh dẻ của nàng bị chàng bóp chặt hằn lên một vòng màu đỏ. Kể cả như vừa xong chàng cắn vào môi làm nàng bị đau như vậy cũng đã là cố gắng kiềm chế lại rồi, bởi nàng có thể cảm nhận được hơi thở của chàng có chút gấp rút, nóng phừng phừng phả vào mặt nàng khiến nàng hiểu rằng chàng sự khó chịu của chàng lúc này.

Lâu Thất liền dịu ngữ khí xuống, khẽ nói: "Chàng để ta xem được không? Chàng nên tin tưởng ở ta, nói không chừng ta có thể giải quyết được."

Đôi mắt đỏ máu của Trầm Sát chầm chậm nhìn nàng chằm chằm, lúc trước đám người bọn Ưng nhìn vào mắt chàng đều cảm thấy vô cùng sợ hãi nhưng nàng lại vô cùng trầm tĩnh. Trước giờ nàng vẫn luôn khác với mọi người như vậy, sao chàng có thể không tin nàng được chứ.

Vừa nãy chàng né tránh nàng là bởi chàng sợ, chàng sợ rằng nàng sẽ tự mình tuyên bố rằng tình hình hiện nay của chàng không có cách nào chữa trị nổi, chàng sẽ luôn phải đem theo con mắt đỏ máu này. Như vậy liệu có phải là yêu quái hay không? Hơn nữa chàng còn bị sát khí của cây kiếm xâm kích, dẫu rằng thanh kiếm lúc này đã vào bao những sự kích động của cơn cuồng sát khát máu vẫn vô cùng dữ dội, nó khiến chàng muốn giết người, giết!

Giết người chàng chẳng bận tâm, dù sao thì chàng vẫn luôn đi từ biển máu núi xác ra, gió tanh mưa máu gì đó cũng chẳng sá gì, nhưng nếu khiến nàng cảm thấy căm ghét bộ dạng hiện nay của chàng thì tuyệt đối chàng không thể chấp nhận nổi.

Chàng buông lỏng đôi tay.

Lâu Thất lập tức bắt lấy mạch của chàng, ngay sau đó nàng choáng váng ngẩng đầu lên nhìn chàng: "Lúc trước đã xảy ra chuyện gì?"

Nàng hoàn toàn không nhìn ra được điểm bất thường gì từ mạch tượng của chàng, chàng bây giờ rất ổn, chỗ nào cũng ổn, nội lực tràn trề nồng hậu, sức khoẻ mạnh hơn gấp mấy lần, Độc Cổ cũng an phận thủ thường không hề xuất hiện càn quấy.

"Độc Cổ từng phát tác, ta phun ra máu, sau đó liền trở nên như này." Quá trình phức tạp nhưng Trầm Sát chỉ cần dùng hai câu không thể đơn giản hơn để giải thích. "Sát khí của thanh kiếm đó đột ngột lớn mạnh, bản Đế Quân... có chút không áp chế nổi."

Cũng may mà Lâu Thất thuộc dạng vô cùng thông minh, chỉ từ hai câu đơn giản của chàng cũng có thể mường tượng suy đoán ra được đại khái lúc trước đã xảy ra chuyện gì, bởi Trương Mệnh còn nó hắn đem theo năm mươi cao thủ tới, lúc này toàn thân Trầm Sát đầy mùi máu tanh, nhất định lúc trước đã đại khai sát giới.

Nàng cũng nhìn ra được, nhưng vấn đề quan trọng nhất hiện nay chính là áp chế được cơn khát máu mà thanh kiếm kia dấy lên.

"Ta có cách." Lâu Thất nghĩ một hồi, sắc mặt nàng lại không hề tốt bởi nàng không nghĩ rằng lúc này còn dùng cái thứ đó với Trầm Sát, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể làm như vậy.

Quỷ thảo.

Bột Quỷ Thảo mà lúc trước tại Cửu Tiêu Điện nghiền ra từ cành Quỷ Thảo đó đến giờ cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Nàng lấy ra một cái bình rỗng, đổ chút Quỷ Thảo đó vào rồi cho thêm mấy viên dược hoàn mà lúc trước mình điều chế, nàng trộn lại với nhau rồi đưa vào lửa, nàng đa cái bình đó lên trên lửa đốt lên một lúc.

Rất nhanh sau đó liền bốc lên một mùi vị tanh hôi.

"Mùi vị chắc chắn là không ổn đâu, uống đi." Nàng dập lửa, lấy ra một miếng vải lót vào tay để lấy cái bình đó ra, nàng dưa cho chàng: "Chàng phải uống lúc nóng."

Kiếm có sát khí, là hệ hắc ám, Quỷ Thảo lại chính là đế vương trong hệ hắc ám, âm u lạnh lẽo vô biên, lạnh buốt đóng băng lại sát khí đó.

Trầm Sát nhận lấy, chẳng chút do dự chần chừ, chàng uống một ngụm hết luôn.

Vừa cay vừa tanh hôi, đó nào chỉ là mùi vị không ổn, căn bản là khiến người ta buồn nôn chết đi được.

Nhưng chàng còn không hề nhăn mặt lại. Bởi uống lúc còn đang nóng nên có một luồng nhiệt khí trong tích tắc tuồn từ cổ họng chàng tới tận dạ dày, lồng ngực bắt đầu trở nên ấm áp, rất nhanh, cai sát khí tàn bạo mà chàng luôn khổ sở áp chế đã bị đẩy lùi, còn con ngươi màu máu của chàng cũng dần dần chuyển từ màu đỏ máu khôi phục về lại màu đen sâu thẳm vô biên vốn có của chàng.

Lúc này Lâu Thất mới khẽ thở phào, nàng vô thức nắm lấy tay chàng bắt mạch nhưng mặy lại đột ngột biến sắc.

"Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Nội lực thâm hậu của chàng rõ ràng vẫn còn nhưng mạch tượng lại thể hiện thân xác chàng lúc này vô cùng thâm hụt, tựa như một cái xác rỗng, bất cứ lúc nào cũng có để gục xuống!

Lúc nãy vẫn còn bình thường!

Nếu là người khác nói không chừng còn cho rằng lúc này thuốc mà nàng đưa cho chàng không tốt, có vấn đề gì đó, nhưng Trầm Sát lại trầm mặc, bình thản nói: "Vốn dĩ nội lực của bản Đế Quân bỗng nhiên tăng mạnh cũng có chút kỳ quái."

Nội lực đó có thể nói là không phải của chàng, hoặc giả là với sức khoẻ hiện nay của chàng thì không thể chứa nạp nội lực thâm hậm như vậy, vì vậy mà mới có cảm giác toàn thân chàng bị rút rỗng.

"Nhưng nội lực này vốn cũng không phải là người khác cho chàng, nó ở chính trong than xác của chàng, ta cảm giác đây vốn dĩ là nội lực của chàng, chỉ là lúc trước có lẽ vì một nguyễn nhân gì đó mà nó bị áp chế lại, ngụm máu mà chàng phun ra đã giải phóng nó ra ngoài." Lâu Thất chau mày, "Bây giờ quan trọng nhất là phải nhanh chóng chữa trị nội thương cho chàng, sau đó giải Độc Cổ, nếu không thời gian quá dài thì than xác của chàng căn bản là không thể chịu đựng nổi nội lực thâm hậu như vậy."

Nội thương của chàng chưa khỏi nên bây giờ mới thấy ra được thân xác bị rút rỗng lợi hại như vậy.

Độc Cổ của chàng không thể kéo dài thời gian như vậy được nữa, phải nhanh chóng giải.

Con thủ nhỏ lúc nãy nàng nhất định phải bắt được.

Lúc này Lâu Thất mới có tâm trạng quan sát nơi mà bọn họ đang đứng lúc này, nàng vừa nhìn lập tức cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Nàng vốn tưởng rằng nơi đây có lẽ là một nơi kín đáo nhưng lại chẳng ngờ rằng đây vốn dĩ chính là một sơn mạch! Cỏ xanh mơn mởn, trăm hoa đua sắc, gió mát trong lành, bươm bướm dập dìu bay lượn. Không ngờ nơiđây lại có một cảnh sắc diễm lệ đến nhường này.

Còn ánh sáng xanh vàng mà lúc trước bọn họ trông thấy lại đang phát ra ở một sơn cốc phía xa đằng trước.

"Nhanh, chúng ta nhanh đi thôi, Trương Mệnh nhất định đã tới đó tìm bảo vật rồi."

Câu nói sốt sắng của Lâu Thất còn chưa dứt lời thì đã có hai thân ảnh vội vàng lao tới.

"Cô nương"

"Lâu cô nương".

Là Trần Thập, lại còn có cả Vân Phong xuất hiện.

Về việc hai người này tại sao lại đi cùng nhau, Lâu Thất kì thực không muốn tra hỏi, Trần Thập xuất hiện cũng tốt, ít nhiều có thể giúp đỡ.

Vân Phong có lẽ cảm thấy vui mừng vì Trầm Sát lúc này đã bình tĩnh trở lại, nếu không người bị Trầm Sát giết đầu tiên sẽ là hắn.

Tuy lúc này Trầm Sát không lập tức rút kiếm ra, nhưng chàng vẫn đưa mắt liếc nhìn Vân Phong và nói: " Ngươi là Triệu Vân hay là Vân Phong"

"Đế Quân nói vậy là có ý gì" Vân Phong nhìn thẳng Trầm Sát, không hề chột dạ.

Lâu Thất ngây người một lúc

Triệu Vân, thiếu đông gia của Thịnh Dược Hành

Trong khi Lâu Thất vẫn đang ngây người, Trầm Sát vung năm ngón tay thành móng vuốy nhắm đến mặt của Vân Phong. Lâu Thất thấy chiêu này của Trầm Sát hạ thủ không chút lưu tình, nếu như khuôn mặt của Vân Phong bị chàng đánh trúng, dung mạo anh tuấn kia e sẽ chẳng còn. Cho nên, nàng lập tức bổ nhào ra ôm lấy Vân Phong, muốn ngăn lại đòn đánh này của Trầm Sát.

"Nàng bảo vệ hắn?" Ngữ khí của Trầm sát gằn xuống nhanh như có thể đập chết người.

"Tại sao đột nhiên chàng lại ra tay?

Trầm Sát mím chặt môi, chỉ nhìn nàng, thu tay lại, bước đi.

Lâu Thất chẳng biết phải nói gì, tư nhiên lại hục hặc như vậy, giải thích một câu thì chết ai cơ chứ. Nàng nhìn Vân Phong, Vân Phong nhìn nàng cười ấm áp, " Chắc Trầm Sát có chút hiểu nhầm với tại hạ".

Nói xong, hắn nhìn hướng theo những tia sáng màu vàng xanh hắt ra từ bên trong sơn cốc phía trước. " Bên trong đó ắt hẳn có bảo vật quý giá"

"Ngươi biết ánh sáng đó là thứ gì sao? " Lâu Thất hiếu kì. Nàng chẳng biết gì về nơi này và ánh sáng kì lạ kia, nếu như có người biết rõ mà kể cho nghe chẳng phải quá tốt sao.

Nhưng nàng nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt khiến người khác khiếp sợ của ai đó, quay đầu lại liền bắt gặp ngay khuôn mặt với biểu cảm vô cùng tức giận của Trầm Sát.

Đồ đáng ghét, lại dám trêu đùa chim chuột với tên mặt hoa da phấn đó.

Trần Thập quan sát tình hình có vẻ không ổn lắm, hắn đi thẳng tới phía Lâm Thịnh Uy dìu hắn dậy.

Đang định nói, đột nhiên nghe thấy một tràng âm thanh leng keng như tiếng vàng bạc châu báu rơi trên đĩa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play