Vào lúc này Chu Thắng lại đẩy cửa ra đi tới, ưỡn mặt, hắn giơ tay muốn vén áo của cô ta, hắn nói: "Nào, Tuyết Nhi, để vi phu xem vết thương của nàng."

Tuyết suýt chút nữa đã thở không ra hơi. Phổ Ngọc Hà và Hỷ Nhi thật sự sợ hắn sẽ làm Tuyết tức giận đổ bệnh, sau đó họ không còn nơi dựa dẫm nữa, Hỉ Nhi lập tức đẩy Chu Thắng ra, "Ngươi cút đi, mau ra khỏi đây!"

Nhưng Chu Thắng cũng rất thích cô ta, lập tức nắm lấy tay cô ta, kéo đến bên miệng hôn hít: "Hỷ Nhi, ngoan nào, mau hôn ta..."

Hỷ Nhi cố gắng rút tay về, đang định mắng chửi, thì Phổ Ngọc Hà nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tuyết, cô ta cắn răng nói: "Hỷ Nhi, ngươi... ngươi dẫn hắn qua phòng kế bên đi."

"Tiểu thư, người nói gì vậy?" Hỷ Nhi không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, nhìn cô ta đầy sửng sốt.

"Tuyết cô nương cần tĩnh dưỡng, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, chúng ta không còn nơi và người nào có thể dựa dẫm vào nữa, nên đành phải ủy khuất ngươi thôi."

Chu Thắng mừng rỡ, nói: "Không ủy khuất không ủy khuất, Lão Chu nhất định sẽ đổi xử tốt với các nàng, Hỷ Nhi nương tử động phòng với Lão Chu trước cũng được, Ngọc Hà nương tử nàng chăm chóc Tuyết nương tử đi, lần sau Lão Chu sẽ thương yêu nàng sau. Một nhà bốn người chúng ta sẽ sống những ngày tháng vui vẻ, đợi ngày mai Lão Chu ra ngoài tìm việc, sẽ đủ để nuôi sống các nàng, đừng lo lắng nhé."

Nếu không nhìn hắn, không ngửi mùi thối trên cơ thể hắn, khi nghe thấy câu này, nói không chừng bọn Phổ Ngọc Hà sẽ thật sự thấy rất cảm động, nhưng, có hắn ở đây, căn phòng này thật sự rất thối, cực kỳ thối! Nhìn vào mặt hắn, nếu giờ mà vẫn còn ở trong bụng mẹ uống nước ối, thì chắc sẽ nốn hết ra mất.

"Hỷ Nhi, mau kéo hắn đi!" Tuyết bỗng nhiên thét lên. Cô ta không thể chịu đựng nổi nữa, rõ ràng cô ta là một trong tứ vệ của Phá Vực, sắp dựng nước rồi, cô ta sẽ trở thành nữ quan lớn nhất của một nước. Cho dù người cưới cô ta không phải là Quân vương cao quý như Trầm Sát, thì cũng phải là một tướng lĩnh oai dũng, chứ không thể nào là một kẻ xấu xí như thế này!

"Họ Chu kia, Hỷ Nhi sẽ động phòng với ngươi, nàng ta sẽ đi với ngươi, mau đi đi! Mau đi đi!" Phổ Ngọc Hà lập tức đẩy Hỷ Nhi vào lòng Chu Thắng.

Chu Thắng cảm nhận được cơ thể mềm mại của Hỷ Nhi, lập tức ôm cô ta ra ngoài. Lúc trước Tuyết vẫn có thể giẫy dụa được, là vì cô ta biết võ công, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Chu Thắng. Giờ đây Hỷ Nhi là một người hoàn toàn không biết võ công, vả lại lực cánh tay của Chu Thắng rất mạnh, cô ta bị hắn ta ôm lấy, chẳng hề có một chút cơ hội nào để vùng vẫy.

"Không, không! Thả ta ra! Xin ngươi hãy thả ta ra! Tiểu thư, tiểu thư cứu mạng!" Hỷ Nhi kêu la thảm thiết, tuy đã bị ôm vào phòng kế bên, nhưng tiếng kêu của cô ta vẫn vọng vào trong tai của Tuyết và Phổ Ngọc Hà một cách rất rõ ràng.

"A! Thả ta ra! Đừng kéo y phục của ta, xin ngươi, xin ngươi hãy thả ta ra!"

Tuyết nhắm chặt hai mắt, khàn giọng: "Phổ Ngọc Hà, ngươi cũng nhẫn tâm thật, đó là nô tỳ thiếp thân của ngươi đấy." Lại bị đẩy vào trong lòng tên xấu xí kia như thế.

Phổ Ngọc Hà cắn môi, nói: "Hỷ Nhi là nô tỳ, vốn nên phân ưu thay chủ tử, vả lại, nó đã không còn là xử nữ nữa, không kêu nó đi, chẳng lại bắt ta đi sao?"

"Tiếp theo, hai người có dự định gì?"

"Tuyết cô nương, cô không thể đẩy chúng tôi ra được, ở Phá Vực này, chúng tôi vốn đã không thân không thích, không hiểu gì hết, ra ngoài chắc chắn sẽ mất mạng."

"Bây giờ ngay cả bản thân ta cũng khó giữ..."

"Đúng rồi, chúng ta có thể đi tìm Thúy Hoa cô nương! Là do cô ta hại chúng ta ra nông nỗi này, cô xem vì sao cô ta không thi triển bùa chú kia? Bản thân cô ta không có, dựa vào gì lại hãm hại chúng ta?"

Mắt Tuyết cũng sáng rực lên, "Không sai, phải đi tìm cô ta, nếu cô ta không đồng ý chăm sóc chúng ta, chúng ta sẽ báo chuyện của cô ta ra!"

"Nhưng bây giờ ngay cả Cửu Tiêu Sơn chúng ta cũng không thể lên được, thì tìm cô ta bằng cách nào đây?"

"Ta có cách, năm xưa ta cũng có cất nhắc vài người, họ có thể giúp ta, nhưng phải đợi vài ngày, đợi thương thế của ta khôi phục lại một chút đã." Tuyết nói.

Phổ Ngọc Hà mừng rỡ, "Được được được."

Trong phòng kế bên, tiếng khóc của Hỷ Nhi suy yếu dần, Phổ Ngọc Hà nghe thấy thế, trong lòng dần trở nên cứng rắn. Hỷ Nhi là nô tỳ, đã bán thân đến nhà cô ta từ lâu, chủ tử kêu nô tỳ làm gì, nô tỳ không được phép oán than. Cô ta không làm sai, không sai.

...

Xe ngựa chạy vững suốt dọc đường, Lâu Thất nhận ra, đây rõ ràng là đường đi lên Mãnh Hổ Sơn, nhưng con đường xuất phát từ Phá Vực Thành đã được sửa lại khá bằng phẳng, vô cùng rộng rãi, có thể chứa cùng lúc ba cỗ xe ngựa hào hoa to đùng cùng đi song song như của họ lúc này.

Chỉ có điều. mặt vẫn chưa sửa hết hoàn toàn, vẫn đang cố gắng san bằng, đồng thời cũng đã có người lên núi nhổ cây con, trồng suốt hai bên dọc đường.

Nàng nghĩ đến Thất Thành mà Trầm Sát đã nói, trong lòng có chút dự cảm, nhưng lại cảm thấy không có khả năng lắm. Suốt dọc đường Trầm Sát luôn nhắm mắt dưỡng thần, rõ ràng là không muốn cho nàng hỏi về tình hình của Thất Thành kia.

"Đế Quân, Đế Phi, đã đến Thất Thành rồi." Tiếng của Ưng vọng lại từ phía trước, Nguyệt vừa trở về, hắn liền đẩy hết việc cho Nguyệt, còn hắn thì lại đòi đi theo dẫn đường kiêm phu xe, hắn cảm thấy như vậy mới là nghỉ ngơi.

Lâu Thất vén rèm xe lên, nàng ngước mắt lên nhìn, vừa nhìn liền nhìn thấy cổng thành sừng sững, bên trên có đề hai chữ Thất Thành rồng bay phượng múa cực kỳ có khí thế.

Thất, là chữ Thất trong tên của nàng.

Cửa thành mở ra, có thể nhìn thấy con đường chính rộng rãi bằng phẳng được lót đá xanh trải dài bên trong thành.

"Đây là thành trì của nàng." Trầm Sát nắm lấy tay nàng, "Là thành trì được dựng nên từ công lao của nàng, ngôi thành này, mang tên nàng, là đất phong của nàng, ngay cả bổn Đến Quân cũng không thể can dự vào được."

Lâu Thất ngước mắt lên nhìn hắn: "Điều này hình như không phù hợp với quy tắc và luật pháp?"

Trầm Sát nhếch môi, nói đầy ngông cuồng: "Điều do bổn Đến Quân nói ra chính là quy tắc, thứ do bổn Đế Quân định ra chính là luật pháp!"

"Tự đại!" Lâu Thất đánh hắn.

Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng nàng cảm thấy rất ấm áp.

Thành của nàng, thành của một mình nàng?

Lâu Thất xuống xe ngựa, nàng đứng dậy. Bức tường thành dài dài, cao cao, đầy khí thế, vẫn chưa nhuốm màu năm tháng, trên thành lầu có lính giữ thành đang đứng thẳng người, ba cánh cửa, giờ đây đều mở toang, xe ngựa từ từ đi vào trong, hai bên đường lớn đều là kiểu kiến trúc trước tiệm sau nhà thống nhất chỉnh tề, đều còn rất mới, nhưng đã có cửa tiệm bắt đầu mở cửa làm ăn rồi, trên cơ bản đều là những vẫn phẩm tất yếu của cuộc sống.

"Lúc trước ở đây có vài trăm người, nàng còn nhớ không?" Trầm Sát kéo nàng vào trong xe.

Lâu Thất gật đầu: "Nhớ chứ."

"Họ là đợt bách tính đầu tiên trong Thất Thành này. Bởi vì bổn Đế Quân đã hạ lệnh, không cần làm nghi thức xếp hàng nghênh đón, bây giờ xuất hiện trước mắt nàng chính là dáng vẻ gần đây nhất, chân thật nhất của Thất Thành, sau này, người mới dần dần trở nên nhiều hơn."

Ưng tiếp lời: "Bây giờ đã nhiều hơn rất nhiều rồi, số dân được thuê để xây thành đã lên đến con số một nghìn, có một vài người dẫn theo toàn gia, họ muốn định cư lại trong Thất Thành, nơi đây đã làm hộ tịch cho họ rồi, có rất nhiều người đã ở lại trong Thất Thành. Vì thế nhân khẩu hiện tại của Thất Thành đã vượt qua con số 400."

Xe ngựa tiếp tục đi về phúa trước, Lâu Thất ngồi trong xe quan sát hai bên đường, lúc này đã có gần trăm bách tính qua lại, và cả bóng dáng những đứa bé chạy nhảy nô đùa, nàng cảm thấy rất mới mẻ, bởi vì đây là thành của nàng.

Nàng không có khách sáo với Trầm Sát đâu. Cho nàng, nàng sẽ nhận.

"Phía trước là..." Đến một mảnh đất trống rộng rãi, đá xanh được lót cực kỳ bằng phẳng, phía trước có một tòa phủ đệ nguy nga hoa lệ dựa vào núi, nằm dưới ánh mặt trời.

"Đây là phủ thành chủ, thành chủ là nàng, sau này nếu nàng muốn đến đây ở, bốn Đến Quân sẽ đi với nàng."

Ý là hành cung của nàng phải không? Lâu Thất bật cười, có phải có nghĩa là sau này nếu hai người cãi nhau, thì nàng cũng không cần sợ không có chỗ đi, chỉ cần chạy thẳng đến đây là được đúng không? Thế thì, nàng phải chiêu binh mãi mã thôi, phải kiến tạo Thất Thành như thùng sắt mới được, sau này lỡ hai người trở mặt, ngay cả cửa thành nàng cũng sẽ không cho hắn vào.

Trầm Sát nhìn nàng, sao hắn cứ cảm thấy lúc này nàng đang nghĩ ra chủ ý xấu xa thế này?

"Nhưng Phủ thành chủ vẫn chưa xây xong, chủ tử yêu cầu phải xây thật xa hoa lộng lẫy, vì thế sẽ tốn rất nhiều thời gian, chắc phải mất hai tháng nữa mới xong." Ưng nói.

"Thế căn nhà trên núi lúc trước của Độc Nhã thì sao?" Lâu Thất bỗng nhiên nhớ đến một đống thi thể do Tam trưởng lão của Vấn Thiên Sơn đồ sát năm xưa.

"Nơi đó chết quá nhiều người, không hy vọng nàng ở trong đó, đập nát rồi xây lại thành một đạo quán rồi." Trầm Sát nói.

Lâu Thất nhớ đến đạo sĩ thúi, nếu sau này ông ta có thể đến thật, vậy thì có thể dọn vào sống trong đạo quán kia, dù sao ông ta chắn chắn sẽ không sợ những người đã chết.

"Còn có chốt lính thủ thành." Trầm Sát chỉ về một nơi xa, "Chỗ đó, bổn Đế Quân cho phép nàng trữ binh! Chỉ cần nàng có năng lực, muốn trữ bao nhiêu binh lính cũng đều có thể!"

"Chàng không sợ ta tạo phản à?" Lâu Thất nói đùa.

Trầm Sát nói: "Thiên hạ của bổn Đế Quân đã có một nửa thuộc về nàng, nếu nàng muốn tạo phản đồng nghĩa với việc muốn vứt bỏ bổn Đế Quân, đây là điều tuyệt đối không được cho phép, nếu nàng dám tạo phản, bổn Đế Quân sẽ trấn áp nàng trên giường." Hắn ghé vào tai nàng nói, hơi thở phả vào tai nàng, khiến tai nàng nóng bừng, không nhịn được phải liếc nhìn hắn.

Thật ra Thất Thành đã xây dựng gần xong, Lâu Thất nghĩ ngợi rồi đột nhiên nói: "Nếu chàng đã cho phép ta trữ binh lính, vậy thì đợi ta trở về từ Tùng Thành, ta sẽ ở lại đây trước, ta muốn chiêu binh mãi mã, đến lúc đó dẫn theo một đội quên thiết huyết cho chàng xem thử!"

"Nàng còn biết điều binh khiển tướng?" Trầm Sát nhướng mày.

Lâu Thất nói: "Cứ chờ mà xem."

Trầm Sát đang muốn lên tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, có ba người cưỡi ngựa chạy đến từ phía đối diện, đi đầu là nam nhân trung niên mà Lâu Thất vừa gặp vào sáng nay, nàng nhớ ông ta tên Trâu Lễ, là người chủ sự tạm thời của Thất Thành.

"Ưng Vệ, dừng xe," Nếu Thất Thành là của nàng, thì nàng cũng phải quan tâm đến một chút chứ.

Trâu Lễ đã nhìn thấy Trầm Sát và Lâu Thất ngồi trong xe ngựa, ông ta lập tức dừng ngựa, xoay người nhảy xuống, tiến lên hành lễ.

"Miễn lễ, Trâu Lễ, trông ngươi vội vàng như thế, ngươi định đi đâu vậy?" Trầm Sát hỏi.

Bởi vì Trầm Sát đã nói không cần phải thực thi những nghi lễ dài dòng, vì thế ông ta không hề đứng đón ở cổng thành mà đi làm việc của mình.

Bây giờ nghe Trầm Sát hỏi thế, ông ta lập tức nói: "Thần được lệnh phá núi trồng cây ở ngoài thành, nhưng lúc nãy có nhận được tin báo, trên núi xảy ra việc quái lạ, đã có năm người chết, thần đang định đích thân đi xem thử."

"Chuyện quái lạ?" Lâu Thất sửng sốt, "Chuyện quái lạ gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play