Chẳng lẽ Kim Lão từng xuất hiện ở gần thành Lạc Dương này?

Vậy thì nếu Tử Vân Hồ bị cướp đi thì Kim Lão đang ở đâu?

Chu đại quản sự lúc này mới hoàn hồn: "Vậy thì, Tử Vân Hồ đã theo Thất công từ thì chính là của Thất công tử."

"Đi theo ta"

Một bóng đen vút qua, lao về phía Lâu Thất.

"Công tử." Trần Thập và Lâu Tín rút thanh bội kiếm, hai mũi kiếm lao về phía người đàn ông.

"Lùi lại. Hai ngươi không phải đối thủ của hắn." Lâu Thất đẩy Tử Vân Hồ về một phía, đưa tay kéo hai người họ về phía sau.

Nhưng cô đã chậm một bước. người đàn ông kia vung tay, cuốn lấy hai thanh kiếm ra khỏi tay của Trần Thập và Lâu Tín.

Chưa kịp ra tay đã bị người kia đoạt kiếm, Trần Thập và Lâu Tín biến sắc.

"Tiểu tử, đừng nghĩ rằng các người là đối thủ của ta." Người mặc áo đen một tay chặt đứt hai thành kiếm, 4 đoạn kiếm rơi loảng xoảng.

Lâu Thất cười: "Không thử thì làm sao biết được?"

Từ tay cô một cây roi Hắc Châm vút ra, vút một tiếng quất mạnh vào mặt hắn. Người đàn ông giơ tay ra định tóm lất thế nhưng không ngời cây roi tuột ra. Dù bị tuột ra nhưng cây roi ấy lại có cảm giác cứn như thép.

Người này kinh ngạc. hắn ta chưa bao giờ chạm vào một cây roi như thế này. Cứng như thế sao có thể làm thành roi, nếu là roi, sao lại cứng như thép được.

Đúng lúc hắn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Lâu Thất uốn cổ tay, đuôi của cây roi quất mạnh, hằn một vệt lớn trên mặt hắn.

Hắn đưa tay lên sờ lên mặt, rồi vuốt nhẹ một cái, không ngờ da bị tróc một mảng, máu chảy dầm dề trên mặt

Lâu Thất lùi lại một bước, một tiếng sáo vang lên. "Không ngờ roi của bổn công tử lại có thể gây ra vết thương thế này.

Đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra uy lực của cây roi này. Chỉ đáng tiếc là là cô chưa dùng cây Hắc châm Đằng Vương này làm ra cây roi mà mình đắc ý nhất, nếu không uy lực của nó hẳn sẽ kinh hoàng hơn.

"Người tìm tới chỗ chết hay sao?" Người đàn ông bị thương ở mặt tức giận, từ trên nhảy xuống. Một tay vươn tới phía Lâu Thất: "Đánh cho người tàn phế rồi lôi về không không vấn đề gì." Đột nhiên bàn tay hắn chuyển hướng, đánh vào phần dưới háng cô.

Lâu Thất sầm mặt, kẻ này cũng đáng mặt đàn ông sao, lại định dùng chiêu bẩn này sao?

"Hạ lưu" Cô truyền nội lực vào thành roi, thay roi lập tức căng ra như một cây trường côn, cô cầm một đầu đâm về phía tay của hắn

Vì cây roi này khá cổ quái nên tên kia không thể chống lại được, đành thu tay lại. Thế nhưng khi hắn định thu tay lại thì Lâu Thất không để cho hắn làm như vậy, cô vận nội công, cây trường côn lại biến thành roi, cầm chắc một đầu quất mạnh, cây roi lập tức cuốn chặt cô tay hắn như một con rắn. Khi người đàn ông tìm cách đối phó với cây roi, thì cô liền buông tay để cho nó rơi tự do

Không chỉ người đàn ông kia, mà ngay là Trần Thập, và Lâu Tín cũng chưa từng thấy cách đánh kỳ lạ này. Làm gì có ai đang chiếm thế thượng phong lại chủ động bỏ rơi cây vũ khí của mình.

Cách đánh cuat Lâu Thất thật không bình thường khiến tên kia không biết phải làm thư thế nào. Bởi vì hắn biết võ công của cô ta chẳng kém mình là bao, nên lúc đầu hắn nghĩ liệu cô ta có chiêu thức gì đặc biệt để thắng mình hay không

Thế nhưng điều Lâu Thất chờ đợi chính là khoảnh khắc hắn do dự này. Trước khi người đàn ông hiện hình, hắn đã dùng chưởng lực vô hình khiến cô cảnh giác. Cô không thể đoán chắc được mình có thể thắng hắn ta hay không nên mới giở quái chiêu này. Cho dù công phu của hắn cao hơn, phản ứng nhanh hơn, thì cũng không thể hiểu được vì sao cô ta lại bỏ rơi vũ khí của mình, nên mới có giây phút ngập ngừng, do dự.

Đúng thời điểm đó, Lâu Thất phóng ra một cây trường châm vút đi, điểm vào huyệt đạo ở vùng bụng của hắn.

Người đàn ông lập tức phản ứng, vận nội công để chống đỡ. Thế nhưng Lâu Thất vốn không kém hắn bao nhiêu và đã chớp được thời cơ.

Cây trường châm đâm vào huyệt đạo, hắn thấy cơ thể mình đột nhiên tê dại, trong lòng thấy lo lắng

Lúc này Lâu Thất mới lên tiếng: "Trần Thập, Lâu Tín, tới đánh cho hắn một trận"

Người kia sầm mặt lại.

"Người hãy đợi đó!"

Hơn hít một hơi dài, lao vút ra khỏi cửa biến mất.

Lâu Thất thu lại cây roi, đang định đi lấy thì một luồng sáng màu tím bạc lao tới, cắn vào sợi dây rồi tha tới trước mặt cô

Đôi mắt trong veo nhìn cô với vẻ nịnh nọt.

Lâu Thất không biết phải nói gì.

Có phải khi nãy vì cô đuổi nó, nên bây giờ nó phải lấy lòng cô?

Cô thu lại Kim Tử Đằng Vương, rồi vuốt đầu nó, "Cùng vị ca ca kia đi tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại đây. " Cô nói và chỉ sang phía Lâu Tín.

Lâu Tín tròn mắt. Hắn ta là người, còn kia là một con thú, từ lúc nào đã thành ca ca của nó chứ?

Tử Vân Hồ chạy tới chỗ Lâu Tín, thấy hắn không động tĩnh gì liền dùng vuốt đập đập vào người.

Trần Thập thấy thế liền nói: "Công tử, con Tử Vân Hồ này quả thật rất tinh khôn."

"Vậy thì mang nó theo, trước khi chúng ta tìm được Kim Lão."

"Kẻ khi nãy thuộc hạ không biết đó là ai" Trần Thập trầm tư nói.

Lâu Thất gật đầu, "Không sao, không biết thì không biết, ngươi cũng không thể biết mọi thứ được. Võ công của hắn rất cao, người và Lâu Tín không phải là đối thủ. Nếu gặp hắn thì tốt nhất phải bảo toàn tính mạng, không được hy sinh vô ích?" Người đàn ông đó võ công cao cường, cao hơn cô một bậc. Nếu không dùng quái chiêu e rằng khó có thể đánh trúng hắn. Còn hằn bị điểm trúng huyệt, dù toàn thân tê dại nhưng vẫn có thể trốn thoát, xem ra nội công của hắn vô cùng thâm hậu.

Trần Thập cảm thấy vui trong lòng.

Lâu Thất đã cứu hắn hai lần, cũng cứu Lâu Tín một lần. Lúc ở trong Thần Ma Cốc, cách đối xử của cô ta cũng khiến họ vô cùng cảm động. Cô khiến họ không cảm thấy mình chỉ là thị vệ, mà là những người mà cô ta sẵn sàng bảo vệ. Càng ngày họ càng nhận thấy, theo cô ta là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời họ.

Biến cố khi nãy khiến mọi người đều kinh ngạc. Khi người đàn ông tấn công vào phòng của Lâu Thất, mọi người đều không nhìn thấy, vì thế không biết đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng một lúc sau khi tên đó người cứng đờ rời khỏi căn phòng, thì họ hiểu võ công của Thất công tử cao hơn tên kia.

Người kinh ngạc nhất là Chu đại quản sự.

Ông biết người đàn ông kia võ công cao cường thế nào, nếu không đã không phải tuân mệnh ông ta, đến ngay cả Thiếu Đông Gia nhà họ lần trước cũng bại dưới tay hắn. Lần này Thất công tử lại có thể thắng hắn trong thời gian ngắn như thế ư?

Trên thực tế, người đàn ông đó đa nghi, sợ mũi châm có độc vì thế mới không dám đấu tiếp. Nếu như hắn ta không bị mắt bẫy mà đòi đánh tới cùng, thì chưa chắc cô đã có thể thắng.

Trên người có có châm, nhưng không có độc.

Thế nhưng bây giờ Lâu Thất cho rằng cô nên có một ít châm có độc đề phòng. Cô không tự đại tới mức nghĩ mình thiên hạ vô địch. Giống như khi nãy nếu gặp phải một tên ương ngạnh, thông minh hơn thì chắc chắn cô đã gặp nguy hiểm. Nếu hắn ra tay lúc cô buông cây roi ra, thì chắc chắn cô khó lòng thoát khỏi.

Thế nhưng tối nay Lâu Thất đã đánh thắng tên đó một cách chóng vánh. Tên tuổi của cô sẽ vang truyền khắp nơi trong thành Lạc Dương. Tới lúc đó mọi người đều biết tới vị Thất công tử, bán được Thiên Cơ Thảo, rất giàu có, lại thu phục được một con Tử Vân Hồ tinh quái.

Nếu tin tức này truyền ra, hẳn là sẽ có rất nhiều người tìm đến. Có thể tìm cô vì tiền, cũng có thể là vì Tử Vân Hồ hay Thiên Cơ Thảo mà cô có.

Khi nãy nội lực của người đàn ông kia có lẽ mọi người đều cảm nhận thấy. Họ biết đó là một đại cao thủ.

Thế nhưng chỉ vài chiêu đã bại dưới tay của Thất công tử, điều đó cho thấy Thất công tử mới là kẻ uyên thâm khó đoán.

Cứ thế, điều này cũng có thể khiến những kẻ có ý đồ gì đó uy sợ. Ít nhất, cô sẽ không phải đối phó với đám ruồi nhặng ranh con lít nhít.

Chu đại quản sự bị mọi người vậy chặt lấy. Một số người tò mò về Thất công tử, định hỏi thêm nhiều thông tin khác.

Lâu Tín cùng Tử Vân Hồ quay lại. Lâu Thất chủ đông ôm Tử Vân Hồ, vuốt nhẹ nhàng lên bộ lông của nó rồi đi ra.

Dược đồ bước tới, hắn vốn luôn đứng ở bên chờ đợi.

"Thất công tử muốn ra về hay sao?"

"Đúng thế, ngươi hãy dẫn ta đi cửa sau, bổn công tử thấy phía trước ồn áo quá."

Dược đồ hiểu ngay: "Mời Thất công tử đi theo tôi."

Đi qua một hành lang dài lát bằng gỗ, Lâu Thất dừng bước, nhìn thấy một mảnh áo phía sau chiếc cửa chắn hình tròn phía trước.

"Công tử?" Trần Thập nói khẽ

"Đi thôi." Lâu Thất lắc đầu, đi ra khỏi cửa.

Sau khi quay lại phòng trọ ở thành Lạc Dương, Lâu Thất nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Vân Phong, cô đi qua đó gõ cửa. Không có ai mở.

"Công tử chẳng lẽ còn đợi Vân Phong công tử nấu cả bữa đêm hay sao?" Trần Thập có chút lo lắng. Bây giờ đã là giữa đêm, về thì về thôi còn gõ cửa phòng anh ta làm gì?

Lâu Thất nhìn hắn ta, Trần Thập lúc đó thấy khó hiều

"Ngươi không nói thì không sao, nói ra ta lại thấy đói. Trần Thập, ngươi đi nấu ăn đi."

"Hả, thuộc hạ nấu ăn sao?"

"Đúng thế, bổn công tử bây giờ thích ăn mì do ngươi nấu."

Trần Thập mặt khổ sở: "Công tử, thuộc hạ không biết nấu mì?"

"Thất công tử muốn ăn mì sao?" Một giọng điệu đà vang lên. Chủ tớ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, đã thấy Hàn Tiểu Chu cùng hầu nữ Đinh Hương Nhi bước nhanh tới.

Lâu Thất nhếch miệng

Hàn Tiểu Chu nhìn Lâu Thất với ánh mắt sáng tực, rồi quay sang nhìn Tử Vân Hồ, nói một cách đầy người mộ: "Không ngờ Thất công tử lại có thể thuần phục được Tử Vân Hồ phát sáng."

Tử Vân Hồ nằm dài trên cánh tay của Lâu Thất, lúc này đang ngủ sau. Cơ thể nó lớn hơn con mèo một chút. Lâu Thất ôm nó, một tay xoa lông của nó, cùng với bộ dạng ung dung tự tại, nên trông cô rất có sức hút thần bí.

Trái tim Hàn Tiểu Chu đập rộn ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play