Chu Nam Quân sửng sốt, sinh nhật của Trang Yến Bắc vào tháng này đương nhiên cậu có biết, việc người nổi tiếng tổ chức sinh nhật có mời người hâm mộ đến không phải là chuyện lạ, nhưng Trang Yến Bắc muốn tổ chức tiệc sinh nhật thì đây là lần đâu tiên cậu nghe nói.
“Cậu không biết sao? Chẳng lẽ cậu ta không nói với cậu?”
Lâm Trạch An nghi hoặc nhìn Chu Nam Quân một cái, dường như rất kinh ngạc về việc Trang Yến Bắc không nói với Chu Nam Quân chuyện tổ chức sinh nhật.
Chu Nam Quân cười gượng một tiếng: “Chúng tôi đã lâu không liên lạc với nhau rồi.”
Đây là nói thật, từ sau khi bộ phim đóng máy, cậu và Trang Yến Bắc đều không liên lạc với nhau, tuy di động của cậu có lưu số Trang Yến Bắc nhưng cũng không gọi lần nào, Trang Yến Bắc cũng như vậy.
“Quên đi…. Không nói nữa, đi thôi, sắp đến giờ lên lớp rồi.”
Vì phải đóng phim một thời gian nên bọ họ đã bỏ mất không ít bài trong chương trình học, vì cố bắt kịp tiến độ học nên Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần phải bắt đầu sự nghiệp học bổ túc, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào tự học. Lâm Trạch An cũng bỏ qua rất nhiều kiến thức nhưng cậu ta không hề có ý muốn học bổ trợ, dù sao tâm tư cậu ta cũng không đặt ở việc đọc sách, từ sau khi《 Mất khống chế 》nổi lên, cậu ta cũng có chút danh tiếng, ngẫu nhiên cũng có một vài hoạt động nhỏ tìm tới cửa, là một người có ước mơ trở thành ngôi sao, Lâm Trạch An đương nhiên vui vẻ nhận.
Vì thế trong một khoảng thời gian tương đối dài, Chu Nam Quân đều không thấy Lâm Trạch An ở ký túc xá, mặc dù có chút cảm khái nhưng cậu cũng không có ý muốn can thiệp vào suy nghĩ của Lâm Trạch An, dù sao thì không ai có tư cách chỉ trích ước mơ của người khác, chỉ có thể để người ta tự phấn đấu đạt được mục tiêu thôi, cậu vừa đi học vừa đến thư viện, chớp mắt cái đã qua một tháng.
Hôm nay sau khi Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần từ thư viện trở về ký túc xá, Chu Nam Quân cứ ngồi ngẩn người trước máy tính, cậu ngơ ngác nhìn màn hình, chốc lát lại xem điện thoại, bộ dạng không yên lòng.
“Không có gì.” – Chu Nam Quân xoa xoa mũi, “Chỉ là lâu không chơi game, hơi ngứa tay….” – Từ lần nhận mình là nhân yêu (nam chơi nhân vật nữ) cậu chưa vào game lần nào, ban đầu là vì quay phim nên không có thời gian, sau này lại đột nhiên không có hứng thú, nhưng dù sao chơi game nhiều năm, gặp chuyện như vậy cũng rất bình thường.
Nhưng hiện tại, đột nhiên cậu lại tâm huyết dâng trào muốn vào game.
“Vậy chơi đi.” – Tạ Nghiêu Thần cười cười.
Chu Nam Quân hơi do dự nhưng vẫn mở game, vì một thời gian dài không vào nên cậu phải đợi cập nhật một chút.
Thành công cập nhật, đối mặt với giao diện vô cùng quen thuộc trước mặt, cậu lại có chút mờ mịt vì chợt nhận ra mình không biết nên làm gì tiếp theo. Trước dây mỗi ngày đều đăng nhập, tự nhiên lại có một thời gian bẵng đi không động đến nên hiện tại mới không biết nên làm gì.
Nhưng khi chú ý tới mục thư đã nhận, cậu liền bị hàng loạt tin nhắn khủng bố từ những người xa lạ làm hoảng sợ, trong khoảng thời gian không chơi game này, đã có không ít người làm nổ hộp thư của cậu.
Chu Nam Quân không hiểu gì chọn một số thư để xem nội dung thì lập tức hiểu chuyện, hóa ra lúc trước Trang Yến Băc chơi game đã có không ít người hâm mộ đến tìm cậu, kết quả phát hiện trong game Trang Yến Bắc còn có vợ, lập tức bùng nổ: Đậu má, nam thần có vợ! Vợ của nam thần thế nhưng không phải tôi!
Vì thế bọn họ vội vàng đến khởi binh vấn tội, hỏi xem rốt cuộc Chu Nam Quân là ai, còn uy hiếp Chu Nam Quân nhanh chóng ly hôn với Trang Yến Bắc…. Chu Nam Quân cảm thấy cả người không vui, nhưng đây đều là những thư gửi đến từ lâu, Trang Yến Bắc và không đã dừng chơi game một thời gian, các người hâm mộ này sau vài ngày gửi thư phát hiện không có ai trả lời, đành bất đắc dĩ ngừng tay.
Nhưng Chu Nam Quân chưa kịp thở dài nhẹ nhõm, rất nhanh đã có người phát hiện cậu đăng nhập, nháy mắt hộp thư lại bị bùng nổ.
Chu Nam Quân không dám ở lại lâu, vội vã đăng xuất.
“Sao vậy?” – Thấy Chu Nam Quân vừa đăng nhập không bao lâu đã thoát, Tạ Nghiêu Thần hỏi.
Chu Nam Quân sờ mũi: “Tự nhiên không muốn chơi nữa, đi lướt weibo đây.”
Tạ Nghiêu Thần nhìn chu Nam Quân rồi thản nhiên mở miệng: “Hình như hôm nay sẽ tổ chức tiệc sinh nhật Trang Yến Bắc.”
“Thế, thế à? Cậu không nhắc thì tôi cũng quên mất.”
Chu Nam Quân cười gượng.
Tạ Nghiêu Thần nhìn Chu Nam Quân, không nói gì.
“…. Tự nhiên lại không muốn lướt weibo nữa, tôi đi tắm đây.”
Chu Nam Quân cúi đầu, né tránh ánh mắt của Tạ Nghiêu Thần, xoay người vào phòng tắm.
Lúc Chu Nam Quân tắm rửa xong, lọ mọ một buổi tối, thẳng đến khi sắp đến giờ ngủ cậu mới làm xong việc, do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mở weibo.
Quả nhiên, trang đầu weibo đã bị các tin tức về tiệc sinh nhật của Trang Yến Bắc chiếm trọn, mọi người trong đoàn phim 《 Mất khống chế 》đều chúc mừng Trang Yến Bắc sinh nhật vui vẻ, Lâm Trạch An cũng phát weibo chúc mừng, chỉ có cậu và Tạ Nghiêu Thần không làm gì cả. Ngay lúc cậu đang phân vân xem có nên phát weibo chúc mừng Trang Yến Bắc hay không, đột nhiên lại cảm nhận được không khí bất thường.
Không bình thường.
….. Hính như có chỗ nào đó sai sai.
Chung quy Chu Nam Quân vẫn cảm giác được có điều không tốt lắm, cậu tinh tế suy nghĩ, phát hiện fans CP trên trang nhất hoạt động liên tục, hơn nữa những nhóm thường xuyên viết hoặc vẽ tranh đồng nhân đáng yêu về CP của họ đều không thấy tăm hơi….. Điều này rất không thích hợp.
Cậu buồn bực muốn tìm một bài viết nổi tiếng lúc trước, cậu rất thích bức tranh đi kèm với bài viết đó, hết sức đáng yêu, nhưng lúc mở bài viết đó ra, cậu liền ngây ngẩn —— tất cả những tranh người hâm mộ vẽ đồng thời đã bị xóa một loạt.
Trong lòng Chu Nam Quân chợt trào ra một dự cảm không ổn, cậu nhấn xem bình luận mới nhất, sau khi xem được vài bình luận, cậu mới biết được chân tướng sự việc.
Rất nhiều người đã rút khỏi nhóm người hâm mộ —— lý do là vì trong tiệc sinh nhật của Trang Yến Bắc, một người đã hỏi vì sao Trang Yến Bắc không mời Chu Nam Quân đến, sắc mặt Trang Yến Bắc lập tức trở nên lạnh lùng, một câu cũng không nói.
Nhưng người kia cũng không biết chuyện xảy ra giữa hai người, tiếp tục nói cô ấy rất thích CP Phương Tư Hiền và Đường Thiên Nguyên, thậm chí còn hỏi mối quan hệ của bọn họ có thật sự giống với Phương Tư Hiền và Đường Thiên Nguyên không.
Trang Yến Bắc trầm mặc một lát rồi thản nhiên nói: “Không có khả năng.”
Cô gái kia vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi đến cùng: Thật sự không thể sao?
Trang Yến Bắc lạnh lùng trả lời: “Bất kể là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, vĩnh viễn không có khả năng.”
Một câu “Vĩnh viễn không có khả năng” của Trang Yến Bắc đã khiến không ít fans CP hết hi vọng, cái mà Chu Nam Quân quan tâm cũng là một trong số đó, không chỉ vậy, còn dẫn tới một vụ đại chiến quy mô lớn.
Fans CP từ bộ phim trước đây cũng hoàn toàn trở mặt, lập tức coi Trang Yến Bắc là một tên tra công vô tình, fans của Trang Yến Bắc chạy khắp nơi để tìm kiếm thêm thông tin về vấn đề này…. Đại chiến nổ ra khắp nơi, quả thực giống như một trận gió tanh mưa máu, ngay cả Chu Nam Quân – người ngay cả một câu phát ngôn còn chưa kịp phun ra thì nằm không cũng bị trúng đạn, bị gọi hồn ở khắp mọi nơi.
Chu Nam Quân: “…”
Tay cậu hơi run run, điện thoại trong tay cũng rơi xuống, cộp một cái nằm úp trên sàn nhà.
Tạ Nghiêu Thần liếc mắt qua Chu Nam Quân, sau đó nhặt điện thoại lên, lúc nhìn thoáng qua màn hình thì lập tức ngạc nhiên.
“Khụ khụ, trả điện thoại đây, không có gì đáng xem hết!” – Chu Nam Quân thấy thế, vội vàng giật lấy điện thoại trong tay Tạ Nghiêu Thần, vừa rồi trên điện thoại di động có một bình luận mắng cậu là “Đồ mặt đẹp đê tiện thích sân si(*)!”
(*Thật ra thì câu gốc là 倒贴成狂的妖艳贱货 – “Đảo thiếp thành cuồng đích yêu diễm tiện hóa”. Mình không hiểu từ “đảo thiếp” là gì nhưng dựa vào hoàn cảnh thì chắc là vậy nên bạn nào có ý kiến thì xin cứ góp ý nhé!)
Tạ Nghiêu Thần đẩy tay Chu Nam Quân ra, cau mày nhìn màn hình điện thoại, hắn xem một số bình luận, thoáng chốc đã hiểu rõ sự việc.
Chu Nam Quân xoa mũi, nếu đã bị Tạ Nghiêu Thần nhìn thấy thì cậu cũng không còn cách nào: “Cậu trăm vạn lần đừng xúc động a! Không phải cãi nhau với bọn họ, chúng ta mắng không lại đâu!”
Tạ Nghiêu Thần nhíu mày, đương nhiên cũng hiểu được, cái thể loại thích gây sự bừa bãi thế này, nếu có mắng thì cũng không giải quyết được chuyện gì cả.
“Người mắng tôi nhiều lắm, nếu nói lý thì chỉ mất thời gian thôi, hơn nữa mấy người này còn không thèm nói lý.” – Chu Nam Quân nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Quên đi quên đi, bọn họ cũng chỉ có thể mắng trên mạng xã hội, có ảnh hưởng gì đến tôi không? Tôi sẽ không mất miếng thịt nào.”
“Cậu không tức giận à?”
“Tức giận cũng chẳng để làm gì, bọn họ hùa nhau mắng tôi, tôi cứ làm như không nhìn thấy đi.” – Chu Nam Quân buông lỏng tay, “Vốn đáng muốn phát weibo chúc mừng sinh nhật, bây giờ thì hay rồi, tôi không thèm phát! Hừ!”
Tạ Nghiêu Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt Chu Nam Quân một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Sao cậu ta lại làm như vậy?”
“Vì sao? Làm sao tôi biết được?” – Chu Nam Quân cười gượng một tiếng, “Giận dỗi trẻ con thôi, ai biết được một đứa trẻ con như cậu ta đang nghĩ gì….”
“Tuy tuổi cũng không nhỏ lắm nhưng không ngờ cậu ta lại là loại người không biết giữ bình tĩnh thế này.” – Tạ Nghiêu Thần thản nhiên nói, “Đã là người nổi tiếng thì không thể hay mất bình tĩnh thế này…. Trừ khi đã có chuyện gì xảy ra.”
“Chuyện gì? Chúng tôi có thể có chuyện gì?” – Chu Nam Quân khóe miệng co giật, “Cậu hỏi lạ vậy, uống nhầm thuốc à Tạ Nghiêu Thần?”
Tạ Nghiêu Thần yên lặng nhìn Chu Nam Quân: “Không, cả cậu và tôi đều hiểu tôi đang nói gì.”
Chu Nam Quân mím môi: “Tôi không biết….”
Tạ Nghiêu Thần lặng im một chốc rồi rồi mới nhàn nhạt hỏi: “Cậu ta tỏ tình với cậu?”
Chu Nam Quân theo bản năng buột miệng nói: “Đù má! Sao cậu biết…..”
Còn chưa hết câu, cậu mới ý thức được, chết rồi, lỡ miệng.
“…. Ha ha, cậu nói bừa gì đấy, sao có thể như thế được? Tôi là con trai a! Trai vô cùng thẳng! Thẳng nguyên chất! So với vàng 24K(*) còn nguyên chất hơn!” – Chu Nam Quân nhanh chóng sửa miệng, nhưng không còn kịp nữa rồi, thấy ánh mắt dần trở nên nghiêm túc của Tạ Nghiêu Thần, giọng cậu cũng nhỏ dần, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn im bặt.
(*Vàng 24k: về lý thuyết thì đây là loại vàng 100% nguyên chất, không lẫn tạp chất nhưng trên thực tế chỉ có 99,998% hàm lượng vàng.)
Một hồi yên tĩnh đáng xấu hổ.
“Cậu, cậu…. Sao lại biết được?”
Chu Nam Quân nhỏ giọng than thở.
Tạ Nghiêu Thần thản nhiên: “Tôi đã sớm nhận ra….. Rất rõ ràng.”
Chu Nam Quân sửng sốt: “Vậy sao?”
Tạ Nghiêu Thần lại trầm mặc một lúc, sau đó tiếp tục bổ sung: “…. Bởi vì tôi cũng giống như vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT