Cả ngày hôm sau, ngoại trừ lúc quay phim, Trang Yến Bắc đều cách Chu Nam Quân rất xa, cũng không thèm nói chuyện với cậu, ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái, cho dù có vô tình nhìn thấy cũng sẽ lập tức quay đầu sang chỗ khác. Trong mắt Chu Nam Quân, hành động này của Trang Yến Bắc chẳng khác nào trẻ con đang chơi trò chiến tranh lạnh. Nhưng nếu Trang Yến Bắc không muốn tiếp xúc với cậu, cậu cũng sẽ không tự làm mất mặt mà chủ động đi tìm Trang Yến Bắc, hơn nữa cậu cũng  biết hiện tại Trang Yến Bắc căn bản không muốn nói chuyện với cậu.

Suy cho cùng thì ngày hôm qua cậu vừa từ chối lời tỏ tình của Trang Yến Bắc, đối với thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành như Trang Yến Bắc, điều này đúng thật là đã đả kích lòng tự trọng cực mạnh, lần đầu tiên trong đời tỏ tình lại là với một người cùng giới tính, kết quả lại bị từ chối không chút thương tiếc…. Đổi lại là cậu, khẳng định cũng không muốn nhìn tên đã từ chối mình thêm một lần nào nữa.

Vì thế cả ngày hôm đó, Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc không hề tiếp xúc với nhau một lần nào.

Lâm Trạch An là người đầu tiên nhận ra giữa hai người có gì đó không bình thường, cậu ta nhân lúc rảnh rỗi đi đến cạnh Chu Nam Quân, vừa mở chai nước uống vừa hóng hớt: “Cậu với Trang Yến Bắc lại  giận dỗi hả?”

“Lại?” – Chu Nam Quân nghi hoặc nhíu mày, “Chẳng lẽ chúng tôi thường xuyên giận dỗi à?”

“Đúng là hoan hỉ oan gia, cứ hai ba ngày lại bắt đầu giận dỗi nhau.” – Lâm Trạch An nhún vai. “Giống y một đôi tình nhân nhỏ.”

Chu Nam Quân cười gượng: “Đừng nói linh tinh, tình nhân cái gì a, cậu ta chỉ là một đứa trẻ con thích làm ầm ĩ với tôi thôi.”

Lâm Trạch An cắt ngang: “Cậu coi cậu ta là trẻ con, cũng không nhìn lại mình xem lớn hơn người ta được bao nhiêu a.”

Chu Nam Quân mím môi: “Lớn hơn một tuổi cũng là lớn hơn.”

“Cho nên các cậu lại cãi nhau cái gì?”

Chu Nam Quân tà tà liếc Lâm Trạch An một cái: “Có nói cậu cũng không tin được. Hôm qua Trang Yến Bắc tỏ tình với tôi, nói là bị vẻ đẹp trai của tôi chinh phục, sau đó tôi liền quả quyết từ chối.”

Lâm Trạch An đang uống nước thì phun đầy cả ngụm ra ngoài: “Phụt!!”

Chu Nam Quân ghét bỏ mà lùi lại đằng sau vài bước: “Cậu bẩn thật đấy.”

Lâm Trạch An thô bạo lấy tay lau nước bên miệng, vẻ mặt khiếp sợ: “…. Thiệt hay giả vậy?”

Chu Nam Quân dừng một chút, sau đó mới mở miệng: “Đương nhiên là lừa cậu.”

Lâm Trạch An thở dài nhẹ nhõm: “Cậu làm tôi sợ chết khiếp! Tôi còn nghĩ là thật chứ!”

Chu Nam Quân cười cười: “Sao có thể là thật, dùng đầu gối cũng nghĩ được.”

Lâm Trạch An còn tưởng thật nghĩ: “Đúng, Trang Yến Bắc sao có thể tỏ tình với cậu, cậu là con trai, lại còn  hơn cậu ta vài tuổi, tuy nhìn mặt cũng khá đẹp, nhưng dù sao thì CẬU VẪN LÀ TRAI A, sao cậu ta có thể thích cậu được.”

“Cậu biết là tốt rồi.” – Chu Nam Quân nhếch môi.

“Thế mà cậu lại đùa kiểu này, suýt chút nữa làm tôi sợ chết.” – Lâm Trạch An ôm lấy bả vai Chu Nam quân, một tay xoa xoa tóc cậu, “Tế bào hài hước của cậu lợi hại như vậy từ lúc nào thế?”

Chu Nam Quân cười cười, nếu là bình thường, cậu đã một phen đẩy Lâm Trạch An ra, nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng đùa giỡn với Lâm Trạch An, cho nên chỉ tùy ý để Lâm Trạch An xoa loạn tóc cậu.

“Trang Yến Bắc nhìn kìa, cậu ta hình như đang nhìn cậu…. Từ từ, cậu ta trừng tôi! Sao lại trừng mắt với tôi?” – Lâm Trạch An đột nhiên nhìn chằm chằm về một hướng, “Mắt cậu ta nhìn tôi rất hung dữ, tôi đắc tội cậu ta lúc nào?”

Chu Nam Quân theo bản năng phóng tầm mắt qua, vừa khéo lại đụng phải đôi mắt của Trang Yến Bắc, hai người nhìn nhau một cái, Chu Nam Quân còn chưa kịp phản ứng, Trang Yến Bắc đã nhanh chóng quay đầu đi né tránh ánh mắt của Chu Nam Quân.

“Cậu ấy nhìn cậu lúc nào? Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

Chu Nam Quân cũng thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu liếc Lâm Trạch An một cái, cười cậu ta tự mình đa tình.

“Cậu ta rõ ràng vừa nhìn tôi với cậu.” – Lâm Trạch An không phục, “Khẳng định là cậu ta đã bị vẻ đẹp trai của tôi chinh phục, thích tôi.”

Chu Nam Quân: “…. Ha ha.”

“Được rồi, tôi không đùa nữa.” – Lâm Trạch An đương nhiên là không nghiêm túc, chỉ thuận miệng nói thôi, “Có phải cậu ta muốn làm hòa với cậu nhưng lại ngượng không dám chủ động nhắc tới haykhông? Nhìn đôi mắt nhỏ dục cực còn nghênh (giả vờ chống cự nhưng thực chất vẫn nghênh đón) kia, chắc chắn là như vậy, cậu lớn tuổi hơn cậu ta, là anh, cậu ta ngại tìm cậu làm hòa, vậy cậu chủ động ra nói chuyện đi.”

“Nếu chuyện đơn giản như vậy thì tốt.” – Chu Nam Quân thở dài.

“Có chuyện gì mà không thể giải quyết? Chẳng lẽ cậu đã làm điều gì không thể tha thứ được với cậu ta?…. Không đúng, nếu như thế cậu ta sẽ không chủ động muốn làm hòa với cậu.”

Chu Nam Quân bắt lấy tay Lâm Trạch An: “Cậu đừng đoán mò, thật ra cũng không có gì.”

“Được rồi.” – Lâm Trạch An nhún vai, “Hai người thường xuyên giận dỗi, giống y hệt trẻ con, ầm ĩ mấy ngày rồi lại làm lành, tôi cũng lười quan tâm, thế nào mấy ngày sau cũng sẽ lại bình thường thôi.”

“Thế nào mấy ngày sau cũng sẽ lại bình thường thôi.”

Vốn Chu Nam Quân cũng cho rằng sẽ như vậy, dẫu sao thì cũng vì Trang Yến Bắc tỏ tình quá đột ngột, mà Trang Yến Bắc cũng là người muốn chiến tranh lạnh trước, toàn bộ quá trình cậu não cậu đều không chạy kịp, thậm chí còn nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, nhưng đến khi Trang Yến Bắc cố tình không để ý đến cậu, cậu mới nhận ra, a, thì ra đó không phải mơ a.

Mọi chuyện xảy ra như vậy, Chu Nam Quân cũng không để trong lòng, cậu cho rằng Trang Yến Bắc hôm đó tỏ tình với mình chỉ là nhất thời xúc động thôi, chờ đến khi Trang Yến Bắc tỉnh táo lại, hết thảy mọi thứ sẽ trở về lúc ban đầu, về phần lời tỏ tình của Trang Yến Bắc…. Chắn chắn là vì tên kia tuổi còn nhỏ, chưa phân biệt được giữa thích và có ấn tượng tốt thôi, cũng vì đang đóng phim đam mỹ nên mới sinh ra loại ảo tưởng này.

Chu Nam Quân cảm thấy, cho đến khi Trang Yến Bắc tỉnh táo lại, mọi thứ sẽ trở lại như lúc đầu, quan hệ của bon họ cũng quay về như trước.

Nhưng chuyện này không hề phát triển theo tưởng tượng của Chu Nam Quân, Trang Yến Bắc có vẻ như muốn chiến tranh lạnh đến cùng, không chỉ không muốn tiếp xúc với Chu Nam Quân ở đoàn phim mà lúc trở về khách sạn cũng không nói chuyện với cậu, hai người lại tuy sinh hoạt cùng một phòng, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy, thế nhưng lại giống như sống trong hai thế giới khác nhau.

Trong đoàn phim hầu hết ai cũng nhận ra sự xa cách của họ, sau khi đạo diễn Đỗ tìm Trang Yến Bắc nói chuyện một hồi, muốn thái độ của Trang Yến Bắc và Chu Nam Quân cải thiện một chút, giống như trước đây cùng vui vẻ, nhưng điều này cùng lắm chỉ xảy ra ở đoàn phim mà thôi, về khách sạn Trang Yến Bắc lại chuyển về trạng thái không muốn nói chuyện, mà thái độ này chỉ nhằm vào một người là Chu Nam Quân.

Từ sau khi chiến tranh lạnh Trang Yến Bắc sẽ không đi ăn với Chu Nam Quân, mà ở đoàn phim rất ít khi Chu Nam Quân nhìn thấy Trang Yến Bắc, mỗi lần cậu về khách sạn, Trang Yến Bắc luôn không ở trong phòng, đến tận khuya Trang Yến Bắc mới quay về, khi đó cũng sẽ không nói chuyện với cậu, tắm rửa xong sẽ lên giường ngủ.

Sang ngày hôm sau, Trang Yến Bắc cũng sẽ rời đi rất sớm, hoàn toàn không để thừa chút thời gian nào ở chung với cậu.

Bởi vì 《 Mất khống chế 》là bộ phim internet chi phí thấp nên thời gian quay rất ngắn, chỉ chớp mắt đã sắp thời ngày quay cuối cùng.

Đêm trước ngày quay cảnh phim cuối cùng, Chu Nam Quân xuất thần nằm trên giường nhìn kịch bản.

Một khi xong cảnh quay ngày mai, cậu và Trang Yến Bắc sẽ không còn  lí do gì để xuất hiện cùng nhau nữa, về sau ngay cả cơ hội gặp lại cũng khó, giống như lời Tạ Nghiêu Thần nói lúc trước… Dù sao thì cậu và Trang Yến Bắc không căn bản không phải là người cùng một thế giới.

Chu Nam Quân vốn muốn tập trung xem lại kịch bản, nhưng cậu nhìn chằm chằm nửa ngày, một chữ cũng không vào đầu, phát ngốc cả một buổi tối.

Không biết qua bao lâu Trang Yến Bắc đã trở về, cậu vừa vào cửa đã một mạch đi thẳng vào phòng tắm, từ đầu đến cuối không nhìn Chu Nam Quân lấy một lần, chỉ coi Chu Nam Quân như không khí.

Chu Nam Quân cúi đầu nhìn kịch bản, nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, cậu từ từ nắm chặt kịch bản trong tay.

Sau khi Trang Yến Bắc tắm xong thì lặng lẽ lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Cuối cùng Chu Nam Quân cũng không kiềm chế được, cậu bỏ kịch bản trong tay ra, đi tới đầu giường Trang Yến Bắc.

Trang Yến Bắc dừng một chút, cậu ngẩng đầu nhìn Chu Nam Quân, mím môi, không nói gì.

Chu Nam Quân hít sâu một hơi, phá tan bầu không khí yên ắng bây lâu nay: “…. Cậu còn giận tôi à?”

Trang Yến Bắc hơi trầm mặc một chút rồi mới hỏi lại: “Sao tôi phải giận anh?”

“Cậu không giận tôi? Vậy sao gần đây không nhìn tôi, một câu cũng không thèm nói chuyện với tôi?” – Chu Nam Quân nghẹn một bụng khí, cậu nhìn Trang Yến Bắc, hỏi, “Nếu cậu còn giận tôi, tôi sẽ xin lỗi, rất xin lỗi.”

“Sao anh phải xin lỗi? Anh làm sai cái gì à?” – Trang Yến Bắc yên lặng trong chốc lát rồi đột nhiên nhếch khóe môi, nở nụ cười tự giễu, “Anh nói đúng mà, không cần xin lỗi.”

Chu Nam Quân càng thêm nghẹn khuất: “Thế mà còn bảo không giận? Cậu thực sự vẫn đang giận tôi.”

Trang Yến Bắc thản nhiên: “Tôi không có.”

“Rõ ràng cậu có!” – Chu Nam Quân hít một hơi thật sâu, “Rốt cuộc phải thế nào thì cậu mới không giận tôi? Tôi sẽ nghe theo.”

Trang Yến Bắc hạ mi mắt, trầm mặc thật lâu không mở miệng.

Trong lúc Trang Yến Bắc không nói gì, Chu Nam Quân cũng dần bình tĩnh lại.

Rốt cuộc cậu đang làm gì?

Rõ ràng lúc trước cậu quả quyết từ chối Trang Yến Bắc nên mới dẫn đến tình huống như hiện tại, bây giờ lại muốn khiến mọi thứ trở lại như lúc trước, nhưng mà….. Dựa vào cái gì? Dựa vào đâu mà cậu muốn thế nào thì được  thế đó?

Là cậu quá mức tham lam.

“…. Quên đi, vừa rồi coi như tôi chưa nói gì.”

Chu Nam Quân thở dài một hơi, xoay người chuẩn bị về giường.

Nhưng đúng lúc này, Trang Yến Bắc bỗng nhiên mở miệng, thanh âm rất nhỏ, giọng nói khàn khàn dường như mang theo ý chờ mong, cho dù rất khó để nhận ra.

“Nếu tôi nói…. Chỉ cần anh có thể thích tôi, tôi sẽ không giận anh thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play