“Anh quan tâm tôi vậy sao, thật khiến tôi nổi da gà!” Mộ Nguyệt Sâm cười lạnh, ôn tồn nhả ra mấy chữ, trong lời k mang theo dao lạnh hay lửa nóng, càng giống đang trêu chọc.
“Em trai yêu dấu, khả năng lí giải của em, vẫn tinh tế như vậy, đi đây!” Mộ Nguyệt Bạch cười uyển chuyển, rời phòng.
Hạ Băng Khuynh ôm hộp ngây người.
Tưởng Mộ Nguyệt Bạch sẽ làm loạn lên, ai ngờ đấu khẩu chút với Mộ Nguyệt Sâm, rồi đơn giản kết thúc.
Hình như, anh thật chỉ đến đc xí muội.
Lúc đang ngây người, hộp trong tay bị lấy đi, mở to mắt nhìn hộp đồ ngon bị ném vào thùng rác.
“Mộ Nguyệt Sâm---” Hạ Băng Khuynh tức đến dậm chân.
“Bệnh thần kinh, đổ với ăn khác gì chứ, k bằng đổ vào miệng em.”
“Hạ Băng Khuynh, lấy đồ người khác, là phải trả nghe qua chưa.”
Hạ Băng Khuynh bĩu môi, k nói nữa.
Mộ Nguyệt Sâm ném hộp vào thùng rác, đi đến trc mặt cô: “1 hộp xí muội đã bị lừa đi, vậy chỗ hắn nhiều đồ ăn vậy, có phải em chuẩn bị theo hắn luôn.”
“Anh nhảm nhí!” Hạ Băng Khuynh nghe xong tức giận: “Hạ Băng Khuynh em có nguyên tắc, vì miếng ăn, sẽ theo anh ta sao? Em đâu điên đến vậy.”
“Giảo biện vô dụng, để anh thấy đụng đến đồ ăn trong tủ lạnh hắn 1 lần, anh đánh gãy chân em.”
“Anh---”
Hạ Băng Khuynh k giảo biện đc, xông qua cắn môi anh: “K cho em đi lấy, anh mua cho em.”
Mộ Nguyệt Sâm gõ đầu cô: “Hạ Băng Khuynh, sẽ có ngày, em biến thành con heo.”
“Dù là heo, cũng là heo xinh đẹp.”
“Da mặt em ngày càng dày rồi---”
“Nói nữa em cắn anh!”
Mộ Nguyệt Sâm nâng cằm cô lên, áp sát: “Cắn anh? Em k có cơ hội đó.” Anh chặn miệng cô, hôn kịch liệt.
Có chút điên cuồng, mang sự trừng phạt, bên trong mang theo sự nghi ngờ về cô và Mộ Nguyệt Bạch, nhưng cuối cùng anh cũng dần dịu dàng lại, vì anh căn bản k thể mất cô, cho nên dù trong lòng có bao nhiêu khó chịu, người thỏa hiệp cuối cùng vẫn là anh.
Hạ Băng Khuynh đáp trả anh, đối với hôn, cô hình như thành thục hơn rồi.
Trưa hôm sau.
Sân cỏ của trường, Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân ở sandwich, uống trà sữa.
Hạ Băng Khuynh nói về chuyện cọng tóc.
“1 cọng tóc dài? Có phải tam thiếu trc đây từng để tóc dìa, sau đó cắt đi, giữ 1 cọng kỉ niệm!” Tiêu Nhân phát hiện trí tuệ khác thường của mình.
“Phụt---” Hạ Băng Khuynh phun miếng trà sữa ra.
“Ài, dơ quá, người ta k muốn ngồi với cậu nữa.” Tiêu Nhân giả thục nữ, tránh ra, vì Quý Tu nói với cô con gái phải thục nữ, cho nên cô quyết định trở nên thư sinh thục nữ.
“Đại tỷ, tớ nói cậu có thể đáng tin hơn tí k, Mộ Nguyệt Sâm để tóc dài, k lẽ dài đến cỡ tớ sao.” Hạ Băng Khuynh thật muốn tát 1 tát qua.
“Có gì k thể, k lẽ cậu càng nguyện ý tin anh ấy giấu phụ nữ sao, với lại yêu thì k nghi, nghi thì đừng em, cậu cứ nghĩ về nó vốn k có ý nghĩa!” Tiêu Nhân xua tay nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT