Hôm nay anh mặc đồ tây màu xanh xám, áo len màu đen, khí chất xuất chúng, mawjty trắng hồng, cơ thể cao gầy, hiện rõ tuổi còn trẻ, nhưng lại có sự trầm ổn của tiền bối, nhất cử nhất động, đến hài hòa cực kỳ.
“Thầy Quý anh khác hoàn toàn tưởng tượng của tôi, tôi còn tưởng là đã lớn tuổi, k ngờ còn ngọc thụ lâm phong, đẹp trai vô song, thật khiến tôi bất ngờ.” Hạ Vân Khuynh cười lễ phép, khen rất tự nhiên.
“K khoa trương như thiếu phu nhân nói, chỉ là người bình thường mà thôi,” Quý Tu bình thản cười nhạt.
Mộ Cẩm Đình đầy hứng thú tiếp lời: “Thầy Quý qua khiêm tốn, anh là người đặc biệt của giới pháp y, chỉ bằng kĩ thuật tỉ mỉ của anh, làm bác sĩ ngoại khoa hoàn toàn dư sức, nhưng lại chọn làm pháp y, thật khiến người khác khâm phục.”
“Mỗi người mỗi chí mà” Quý Tu đến ngắn gọn.
“Như cục trưởng Giang nói, ông của thầy Quý là Quý Trấn Hải, đối với ông Quý, tôi và ông ấy có duyên gặp 1 lần, mi tâm cũng cậu mang vài phần phong cách của ông ấy.”
Vừa chuyển chủ đề, Tân Viên Thường liền nhắc đến bối cảnh của anh.
“Cũng có thể.” Quý Tu tùy tiện đáp mấy chữ k có nghĩa, cúi nhìn, lấy li nước trên bàn lên uống.
Hiển nhiên, anh k muốn nhắc đến cái đó.
Mộ Nguyệt Sâm thấy vậy: “Chắc sắp đến giờ cơm, thầy Quý chúng ta đến phòng ăn đi.”
Quý Tu đến li xuống, theo mọi ng vào phòng ăn.
“ Băng Khuynh, bọn họ vừa nói gì vậy, sao tớ nghe k hiểu.” Tiêu Nhân bên tai Hạ Băng Khuynh nói nhỏ.
“Phì---” Lời của cô điểm huyệt cười của Hạ Băng Khuynh, k quan tâm người khác phì cười.