Rất nhanh, cả thế giới như khoát trên người một bộ quân trang màu trắng, nhìn ra xa, khoảng không gian của trời đất toàn một màu trắng xóa.
Thời tiết càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Nhanh chóng đến mùng tám tháng chạp, mùng tám tháng chạp theo lịch cũ thì phải nấu cháo mùng tám tháng chạp, phía dưới lầu Trương tẩu đang nấu cháo, bên ngoài cũng có người đúng lúc đang bẻ vài nhánh hoa mai cắm vào trong bình bông, tuy nhiên cũng có chút hương vị của ngày lễ.
Tiểu Thất suốt ba ngày rồi không ra khỏi cửa.
Lục Sâm bận bịu, cô cũng không nhẫn tâm quấy rối anh ta, thêm tuyết đang rơi, nên càng không muốn đi ra ngoài.
Mấy ngày này Tiểu Thất ở nhà luyện tập sử dụng bàn tay trái để vẽ.
Nhưng mà......
"Cha ——"
Tiểu Thất bực bội vì làm rớt cây viết chì trên tay, những vết bút chì của tờ giấy trắng trên bàn hiện lên những đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo, không có một chút mỹ cảm nào hết!
"Tại sao lại khó đến vậy!"
Tiểu Thất nặn tờ giấy vo thành một cục, giận dỗi quăng vào sọt rác.
Thùng rác đã chất đầy nửa thùng giấy bị vò lại!
Tiểu Thất nằm sấp xuống bàn học, nhìn vào cánh tay bên phải của mình, khoe mắt đỏ ửng lên.
"Tiêu Tiểu Thất, tại sao mày lại vô dụng vậy, chẳng lẽ tay phải không động được, thì mày trở thành phế vật bỏ đi hay sao! Mày xem Lục Sâm kìa, đôi chân của Lục Sâm không đi được nhưng vẫn thể hiện được giá trị của bản thân kìa, mày hãy nhìn mày xem! Đừng bỏ cuộc, nếu bỏ cuộc rồi, thì tao sẽ khinh thường bản thân mình đấy!"
Tiểu Thấtlau đi nước mắt, thẳng sóng lưng, cắn chặt răng, lấy lại một tờ giấy và cây viết mới, tiếp tục vẽ.
Nhưng mà, vẽ ra các thứ đều không thể xem được!
"Tiêu Tiểu Thất, đừng bỏ cuộc, đã tốt hơn so với ba ngày trước rồi, ba ngày trước thậm chí mày đã không thể dùng tay trái để cầm cây bút nữa mà, bây giờ cũng đã có thể dùng tay trái để viết rồi, đã là một tiến bộ rất lớn rồi, nên mày phải kiên trì vào nhé!"
Ba ngày nay, Tiểu Thất đều trốn trong phòng luyện tập cho tay trái, sử dụng cánh tay trái để viết chữ và vẽ!
Tiểu Thất đem những viên giấy vo tròn trong thùng rác đều đổ ra ngoài, từ phía bên dưới lấy ra một tờ giấy trắng, cô mở tờ giấy trắng ra, trên tờ giấy trắng viết tên của cô cong cong quẹo quẹo trông giống con giun đang bò vậy, Tiểu Thất quay đầu qua nhìn bên chiếc bàn với cái tên cô vừa mới viết ra lúc nãy.
"Quả nhiên tiến bộ hơn rất nhiều rồi!"
Tiểu Thất bỗng chốc hớn hở.
Cái tên được viết trên bàn lúc nãy, vẫn không đẹp nhưng ít ra thì cũng đã giống hai chữ qui chuẩn ngay hàng rồi, không giống ba ngày trước...... Nếu không phải do chính tay mình viết ra, thì cũng không biết đó là chữ gì.
"Đã là tốt lắm rồi!"
Bên ngoài cửa vọng lại tiếng gõ cửa, sau đó Tiêu Lăng bước vào phòng, "Tiểu Thất?"
"Dạ có." Tiểu Thất mừng rỡ đem hai tờ giấy trắng so sánh trước mặt Tiêu Lăng, "Daddy nhìn xem, con đã có tiến bộ rồi đúng không?"
Trong lòng của Tiêu Lăng có chút đau xót.
Học lại từ đầu sao mà dễ dàng được.
Ông nhìn vào hai tờ giấy của cô, xoa xoa đầu của cô, "đã có tiến bộ nhiều rồi, tốt rồi, con đã tập hết nửa buổi sáng rồi, đã đến lúc nghỉ ngơi một tí, xuống dưới lầu ăn cháo Mùng tám tháng chạp của Trương tẩu nấu đi!"
"Dạ!"
Nhận được lời khen, Tiểu Thất cảm thấy không khí thật hạnh phúc ngọt ngào nhiều hơn.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Trương tẩu đã múc cháo ra, để lên bàn ăn, Tiểu Thất cầm bát cháo, cẩn thận uống một ngụm, cảm thấy hạnh phúc nhắm nghiền mắt lại.
"Trương tẩu, tài nghệ của bà lại có tiến bộ nữa rồi."
Nụ cười của Trương tẩu rất hiền từ, "Đại tiểu thư cô thích là tốt rồi."
Đương nhiên là thích rồi!
Món ăn yêu thích nhất của Tiểu Thất là đồ ngọt, nhưng khi ở nhà cha mẹ đều hạn chế không cho cô ăn nhiều, nhưng bây giờ khó lắm để có một lý do quang minh chính đại, Tiểu Thất uống một lúc ba chén.
Tô Tố như há hốc mồm.
"Tiểu Thất, con kiềm chế lại chứ!"
"Dạ con biết rồi!"
Tiểu Thất xoa cái bụng, ợ một cái, "ợ —— ăn no rồi!"
Tô Tố bất đắc dĩ lắc đầu.
Đứa bé này!
Tô Tố mang thai đã chín tháng cơ thể bắt đầu cảm thấy sồ sề toàn thân sưng tấy lên, nhìn so với lúc chưa mang thai thì mập thêm một vòng lớn, cử động của cô hiện giờ rất khó khăn, gần đến ngày sinh rồi, trong thời gian này Tiêu Lăng đã cho mời y tá dọn đến nhà ở rồi, vì lý do đề phòng tình huống đột phát. Tinh thần của Tiêu Lăng hết sức hoang mang và lo lắng, nửa đêm chỉ có một ngọn gió nhẹ hay một nhánh cỏ lay đều làm cho anh choàng tỉnh dậy.
Ngày Tiểu Thất và Cảnh Thụy sinh ra Tiêu Lăng đều không có chứng kiến, ngày đó lúc gặp được Tô Tố, Tô Tố trực tiếp đưa hai đứa nhỏ xuất hiện trước mặt anh, nên chưa từng trải qua quá trình mang thai sinh nở của Tô Tố.
Nhưng lần này Tiêu Lăng đã cùng cô ta đi hết hành trình, nên bây giờ mới biết là sinh một đứa con không phải dễ dàng gì.
Mỗi một tháng đều phải kiểm tra định kỳ, lo sợ con mình có chỗ nào phát triển không tốt. Lại cộng thêm Tô Tố là sản phụ lớn tuổi, nên ông ta càng thêm lo lắng hơn.
Cuối cùng đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Lăng cảm nhận được chức vị làm cha.
Tiểu Thất lại chú ý đến một vấn đề.
"Mami, tại sao Mami lại không húp cháo vậy?"
Tiểu Thất ngồi bên cạnh củaTô Tố, dang tay ôm lấy cái bụng nhỏ của bà, "Có phải em gái lại đá mẹ nữa không?"
"Không phải!" Tô Tố để bát xuống, hoàn toàn không còn tâm trạng ăn uống nữa, thở dài nói, "Là mẹ nuôi của con, mới gọi điện thoại đến."
"Mẹ nuôi?" Tiểu Thất ngạc nhiên mừng rỡ, "Mẹ nuôi cuối cùng cũng đã liên hệ với chúng ta rồi à, như vậy khi nào mẹ nuôi trở về?"
Đây là điều Tô Tố cảm thấy lo lắng!
Tiểu Hy đã liên hệ cô ta, nhưng rốt cuộc không nói cho cô ta biết hiện đang ở nơi nào, cũng không có nói lúc nào sẽ trở về.
"Mẹ nuôi của con chỉ gọi để hỏi thăm tình trạng của Hòa Bình, cô ta vốn dĩ là một người mẹ mà, đương nhiên là không yên lòng về đứa con của mình rồi...... mẹ hỏi cô ta đang ở đâu, nhưng cô ta không nói."
"Vậy mẹ nuôi không định về đây à?"
"Làm sao mà không về được! Cho dù cô ta có đi thật xa, giống như con diều vậy, chỉ cần nắm được người đang kéo dây diều là Hòa Bình, chỉ cần cô ta vẫn còn nhớ đến Hòa Bình, thì sẽ không thể nào không trở về được." Tô Tố thở dài, "Mẹ đang lo lắng là cô ta đi đã rất lâu rồi, đến lúc đó mẹ của Tôn Nguyên sẽ nói gì đó trước mặt con của cô ta, thì Hòa Bình sẽ hận Tiểu Hy mất......"
Tiểu Thất ngạc nhiên, "Không thể như vậy được, Hòa Bình đã mười lăm tuổi rồi, chẳng lẽ lại không có năng lực phán đoán thị phi sao?"
Tô Tố lắc đầu không nói gì.
"Vậy còn Tôn Nguyên thúc thúc thì sao, bây giờ mỗi ngày ông ta làm gì?" Vợ của ông ta đã bỏ đi hơn bốn tháng rồi, lại không đi tìm về, cái người này rốt cuộc đang làm gì thế!
"Tôn Nguyên thúc thúc của con đang đi tìm Tiểu Hy trên khắp thế giới đấy, mẹ cũng đã nói với Tiểu Hy tình trạng như vậy rồi, trái tim của Tiểu Hy đã chết rồi, mẹ nói với cô ta những lời như vậy, cô ta cũng không có phản ứng gì...... mẹ đã đem số điện thoại của Tiểu Hy lúc gọi đến đưa cho Lãnh Mạc thúc thúc đi tìm rồi, bây giờ hầu hết những nơi cần tìm cũng đã điều tra rồi......"
"Vậy...... rốt cuộc mẹ nuôi đang ở đâu?"
"Vị trí điều tra ra là ở Luân Đôn, nhưng vị trí cụ thể thì không rõ ràng lắm!"
"Vậy nhanh chóng cho người đi tìm đi."
Đâu dễ dàng như vậy!
Tô Tố sờ lên đầu củaTiểu Thất, "Vấn đề căn nguyên bây giờ vẫn chưa giải quyết thì mẹ nuôi con có trở về thì cũng không thay đổi được cục diện của hiện tại, cũng sẽ căng thẳng thôi? Bởi vậy căn nguyên vấn đề là ở Tôn thúc thúc của con, nếu như không xử lý tốt được tình trạng bên cha mẹ thúc ấy, Tiểu Hy có thể sẽ không quay trở về!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT